Tu La Võ Thần

Chương 2351: Đạt được truyền thừa

"Sở Phong, mau xem tiếp đi." Bỗng nhiên, Nữ Vương Đại Nhân lên tiếng. Lúc này, Sở Phong đang nhìn trận pháp cầu không ngừng biến ảo, giờ mới phát hiện Khải Hồng đại sư đã đến một thế giới thượng giới. Ở đó, hắn như cá gặp nước, vô cùng thoải mái. Sau khi tu luyện trọn vẹn hai vạn năm ở thượng giới, cuối cùng Khải Hồng đại sư đã đột phá Tiên cảnh, trở thành một Võ Tiên. Tu vi của hắn tăng nhanh như diều gặp gió, thậm chí đạt đến đỉnh phong Võ Tiên, chuẩn bị phá cảnh giới Tôn Giả. Tuy nhiên, ngay lúc Khải Hồng đại sư thành danh, vang danh thiên hạ, thì lại gặp một thiếu niên. Thiếu niên này là một thiên tài tuyệt thế, đã khiêu chiến Khải Hồng đại sư, muốn chứng minh với tất cả mọi người, kết giới chi thuật không thể so sánh với sức mạnh võ lực. Khải Hồng đại sư cả đời không gặp đối thủ, bây giờ bị một thiếu niên mới nổi thách thức, đương nhiên muốn cho hắn một bài học. Thế nhưng, Khải Hồng đại sư đã thua trong trận chiến này. Người tu luyện hơn hai vạn năm lại thua trước một thiếu niên có thời gian tu võ nhiều nhất vài chục năm, thậm chí có lẽ chỉ vài năm. Có thể vì ấn tượng quá sâu đậm, Khải Hồng đại sư đã để lại tên của thiếu niên kia trên trận pháp cầu này. Tên của thiếu niên kia là Sở Hãn Tiên. "Sở Hãn Tiên?!" Khi thấy cái tên này, Triệu Hồng và Vương Cường đều biến sắc, cả hai đều ghi nhớ cái tên này trong lòng. Vì với tuổi của thiếu niên kia, thì rất có thể bây giờ vẫn còn sống. Và nếu còn sống, với thiên phú của hắn, hẳn đã trở thành một nhân vật phi thường, không chỉ là ở một thượng giới mà còn là cường giả hàng đầu tung hoành các tinh vực. Tuy nhiên, so với Triệu Hồng và Vương Cường, nội tâm của Sở Phong lại càng thêm dao động. Vì tên của thiếu niên kia trùng với tên ông nội của Sở Phong. "Chẳng lẽ, người này là ông nội của ta?" Sở Phong cảm xúc dâng trào, vô cùng kích động. "Rất có thể, dù sao theo thời gian thì lúc Khải Hồng đại sư bị thiếu niên đó đánh bại chỉ là chuyện hơn một vạn năm trước thôi." "Một vạn năm tuy không ngắn nhưng cũng không dài, nhất là với những tu võ giả có tu vi cường đại, thì khoảng thời gian đó cũng không quá lâu." "Mà Khải Hồng đại sư để lại trận pháp cầu này tuy không nói rõ ông ấy đã tung hoành ở thượng giới nào, nhưng hẳn là không rời khỏi tinh vực này. Nói cách khác, nơi Khải Hồng đại sư tung hoành và ông nội ngươi rất có thể ở cùng một tinh vực." "Quan trọng nhất là, tuy thiên hạ có nhiều người trùng tên, nhưng mấy ai có thể trở thành Võ Tiên cường giả khi còn trẻ?" "Những người như vậy, đúng là chấn thước cổ kim, rất phù hợp với thực lực của ông nội ngươi." Nữ Vương Đại Nhân phân tích. Thực ra, cả Sở Phong và Nữ Vương Đại Nhân đều không biết tuổi của ông nội Sở Phong. Tuy nhiên, một thiên tài xuất hiện cách đây một vạn năm và trùng tên với Sở Hãn Tiên, có vẻ như ông nội của Sở Phong là hợp lý nhất. "Cha ta nói năm xưa ông nội của ta có thực lực để giúp Sở thị thiên tộc trở thành chủ nhân của một tinh vực, về sau thì đến các tinh vực khác và hoàn toàn mất tin tức." "Ta có một linh cảm, người đánh bại Khải Hồng đại sư kia rất có thể chính là ông nội ta." "Ngay cả không phải ông nội ta, ta cảm thấy ông nội ta khi còn trẻ chắc cũng có thực lực không kém người đó, nếu không cha ta sẽ không đánh giá cao ông nội ta đến vậy." Sở Phong kích động nói. Trước đây, Sở Phong chỉ biết ông nội mình rất mạnh nhưng chưa thực sự tưởng tượng ra mạnh đến mức nào. Giờ đây, khi chứng kiến kinh nghiệm của Khải Hồng đại sư, hắn mới thực sự nhận thức được thế nào là một kỳ tài ngút trời, một yêu nghiệt thực sự. Có thể đánh bại một Võ Tiên cường giả khi còn trẻ, người này có lẽ cũng là một Võ Tiên hoặc ít nhất là đỉnh phong Thiên Tiên cảnh. Nghĩ lại, khi Sở Phong còn trẻ, tuy đã tung hoành ở Cửu Châu đại lục nhưng lúc đó cảnh giới của hắn là gì? So với Võ Tiên, chênh lệch quá lớn như giọt nước và biển cả. So sánh như vậy thì danh xưng thiên tài của Sở Phong hiện tại có lẽ là hữu danh vô thực, bởi vì so với những thiên tài thực thụ, hắn còn kém rất nhiều. "Xem ra Khải Hồng đại sư đã bị Sở Hãn Tiên đánh bại nên trong lòng gặp trở ngại, đáng tiếc thật, Khải Hồng đại sư cũng xem như là một nhân tài, chỉ tiếc là ông ấy đã gặp phải một yêu nghiệt thật sự." Triệu Hồng cảm thán. Bởi vì trận pháp cầu vẫn tiếp tục biến hóa, thời gian trôi nhanh thêm ngàn năm nữa, thế nhưng Khải Hồng đại sư lại không hề tiến bộ, không chỉ là tu vi mà cả kết giới chi thuật sở trường cũng không có tiến triển gì. Điều này bất thường, cho nên không chỉ Triệu Hồng mà cả Sở Phong và Vương Cường, kể cả Nữ Vương Đại Nhân, đều có chung suy nghĩ này. Khải Hồng đại sư vì lòng tự trọng bị tổn thương nên không thể vượt qua nỗi đau trong lòng. Và ông ta đã đánh mất một tương lai tốt hơn. "Kinh khủng, quá kinh khủng, đúng là kinh khủng đến mức khiến người ta căm phẫn." "Một ... một thiếu niên, dù có thiên phú dị bẩm đến đâu thì khi vừa bắt đầu tu võ cũng chỉ có thể tu luyện vài chục năm thôi." "Một người tu luyện vài chục năm lại đánh bại một người tu luyện hơn hai vạn năm, chuyện này, chuyện này...thật quá kinh khủng, tại sao thiên hạ lại có yêu nghiệt như vậy? Xem ra thiên hạ ngoài kia đáng sợ thật, thật sự là cái gì cũng có." "Có những yêu nghiệt như vậy trên đời, vậy có để cho chúng ta sống không vậy?" Vương Cường kích động nói. Lúc này, hắn cũng vô cùng cảm khái, ý thức được sự khác biệt lớn giữa thiên phú của mình so với yêu nghiệt chân chính. "Ai, Khải Hồng đại sư lại kết thúc như vậy." Triệu Hồng nhìn trận pháp cầu rồi lại thở dài một tiếng. Sau khi bị Sở Hãn Tiên đánh bại một ngàn năm, tuổi thọ của Khải Hồng đại sư đã hết. Ông không bế quan tu luyện, tìm cách kéo dài tuổi thọ như những người khác. Ông lặng lẽ trở về Bách Luyện phàm giới. Thậm chí, không ai biết vị cao thủ số một từng hô mưa gọi gió ở Bách Luyện phàm giới đã trở lại. Cũng không ai biết, vị cao thủ Thiên Tiên cảnh năm xưa nay đã là Võ Tiên. Và cũng không ai biết rằng, vị giới linh sư Long Văn hoàng bào năm nào thực chất đã là Tôn bào giới linh sư. Khải Hồng đại sư cứ lặng lẽ về lại Bách Luyện phàm giới, bỏ mặc những chuyện cũ của ông trở thành thần thoại. Ông thậm chí không hề xúc động, không đến thăm bất cứ người bạn cũ nào mà lại đến đây, bố trí di tích này rồi lặng lẽ chờ chết. Thần thoại của Bách Luyện phàm giới đã kết thúc ở đây. Thế nhưng, khác với những gì người Bách Luyện phàm giới biết, Khải Hồng đại sư không phải chết ba vạn năm trước mà là khoảng một vạn năm trước. "Người hữu duyên, những gì ta học cả đời đều ở đây, các ngươi ba người cùng nhau lĩnh hội." Vị lão giả đột nhiên lên tiếng, cùng lúc đó trận pháp cầu không ngừng biến ảo bỗng nhiên tản ra thành ba đạo lưu quang, lần lượt hướng về phía ba người Sở Phong. "Vụt...Vụt...Vụt" Ánh sáng nhập thể, ba người Sở Phong vội vàng nhắm mắt lại, sau đó sắc mặt biến đổi. Sau khoảng bốn giờ, ba người mới cùng mở mắt ra. Lúc này, ba người trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. "Cảm tạ Khải Hồng đại sư." Sau khi nhìn nhau, Sở Phong ba người đều tâm lĩnh thần hội cùng quỳ xuống đất, hành đại lễ với vị lão giả kia. Hiện tại, bọn họ có thể khẳng định chắc chắn rằng, vị lão giả này chính là Khải Hồng đại sư. Về phần vì sao Sở Phong ba người lại cao hứng như vậy, thậm chí còn quỳ xuống lạy tạ Khải Hồng đại sư, đó là vì ba đạo quang mang lúc nãy chính là sự truyền thừa của Khải Hồng đại sư. Ông ấy đã chia những gì mình học được cả đời về kết giới chi thuật thành ba phần, truyền cho Sở Phong, Triệu Hồng và Vương Cường. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận