Tu La Võ Thần

Chương 2405: Hoảng sợ muôn phần

"Trưởng lão Nguyệt Hoa, thế nào rồi?" Lỗ Thuấn Liêm và Khổng Mặc Vũ cùng nhau hỏi.
"Bên trong dãy núi Buồn Ương lại lần nữa phát sinh dị động, cái kẻ xông vào kia, đã ở trong dãy núi Buồn Ương mở ra thứ gì rồi!!!" Khổng Nguyệt Hoa nói.
"Cái gì?!?" Nghe được lời này, những người ở đây đều biến sắc mặt.
"Trưởng lão Nguyệt Hoa, ngươi xác định, là có đồ vật bị mở ra, mà không phải kẻ xông vào kia, phát động sát trận?" Khổng Mặc Vũ hỏi.
"Ta có thể xác định, đây không phải là sát trận, mà thật sự là một tòa trận pháp, nhưng trận pháp đó... Đã bị kẻ xông vào kia phá giải rồi." Khổng Nguyệt Hoa nói.
Oanh.
Kinh thiên phích lịch.
Đám người Khổng thị thiên tộc, liền như bị vô hình kinh lôi đánh vào nhục thân, trúng thẳng vào linh hồn.
Dãy núi Buồn Ương, đây chính là nơi Thủy tổ Khổng thị thiên tộc chôn giấu truyền thừa, truyền thừa đó... có thể nói là thứ trân quý nhất của Khổng thị thiên tộc.
Chỉ cần có được truyền thừa đó, truyền thừa của Khổng thị thiên tộc sẽ hoàn chỉnh, biết đâu Khổng thị thiên tộc sẽ vượt qua ba thế lực lớn còn lại, trở thành thế lực mạnh nhất Bách Luyện Phàm Giới.
Bao nhiêu tiền bối của bọn họ đã vào dãy núi Buồn Ương vì truyền thừa kia, nhưng đều vô ích, thậm chí mất mạng vì nó.
Mà bây giờ, một ngoại nhân, không những xâm nhập dãy núi Buồn Ương, vậy mà còn mở ra được trận pháp?
Đó là trận pháp gì, nhỡ đâu bên trong có cất giấu trận pháp truyền thừa thì phải làm sao?
Vậy chẳng phải truyền thừa cuối cùng của Khổng thị thiên tộc sẽ bị người khác cướp đi?
Không thể chấp nhận được, đối với người Khổng thị thiên tộc mà nói, đây là việc tuyệt đối không thể tha thứ.
"Hỗn trướng!!!"
Luống cuống, chỉ cần nghĩ đến truyền thừa của Khổng thị thiên tộc rất có thể sẽ bị người khác cướp đi, từng người trong Khổng thị thiên tộc đều tức giận không thôi, lại không biết phải làm sao.
Đây là đồ vật của Khổng thị thiên tộc mà, đây là truyền thừa Thủy tổ Khổng thị thiên tộc lưu lại cho bọn họ, sao có thể để người ngoài cướp đi được?
"Bây giờ các ngươi tin lời ta nói chưa?" Lỗ Thuấn Liêm liếc nhìn mọi người, sau đó liền đi ra ngoài, hắn chuẩn bị đến cửa vào dãy núi Buồn Ương, chờ kẻ xông vào kia rời đi, sẽ chặn hắn lại.
"Người này, tội không thể tha." Khổng Mặc Vũ vừa nói, cũng bước ra ngoài, chuyện đã đến nước này, không cần Lỗ Thuấn Liêm khuyên nữa, tự hắn cũng đã định liên thủ cùng Lỗ Thuấn Liêm.
Đến nước này rồi, hắn không thể không nhìn thẳng vào cái kẻ xông vào kia.
"Không đúng!!!"
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Khổng Nguyệt Hoa bỗng nhiên thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ.
"Tại sao có thể như vậy, chuyện này... Sao có thể chứ?" Khổng Nguyệt Hoa nhìn chăm chú vào tòa trận pháp kia, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được.
"Trưởng lão Nguyệt Hoa, làm sao vậy?" Thấy Khổng Nguyệt Hoa như vậy, cả Lỗ Thuấn Liêm và Khổng Mặc Vũ vội dừng bước, không khỏi quay đầu lại hỏi.
Bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, rất rõ Khổng Nguyệt Hoa là người thế nào, bao nhiêu năm nay, hiếm khi thấy Khổng Nguyệt Hoa lộ ra vẻ mặt kinh hãi như vậy.
Nhưng bây giờ, trong thời khắc nguy cấp này, trên mặt Khổng Nguyệt Hoa lại lộ ra vẻ mặt đó.
Cho nên, chỉ biểu cảm của Khổng Nguyệt Hoa thôi cũng đã đủ nói cho họ một chuyện.
Dị động do trận pháp gây ra hiện tại, chắc chắn không hề bình thường, có khi còn có chuyện nghiêm trọng hơn sắp xảy ra.
"Dựa theo biểu hiện của trận pháp, người đang ở trong dãy núi Buồn Ương mở ra trận pháp nào đó, chỉ là một tiểu bối tuổi không quá trăm." Khổng Nguyệt Hoa nói.
"Tiểu bối?!?"
"Ngươi nói là một tên tiểu bối, xâm nhập vào dãy núi Buồn Ương của ta, đồng thời còn mở ra một tòa trận pháp?" Nghe được lời này, đừng nói người khác, ngay cả Lỗ Thuấn Liêm và Khổng Mặc Vũ cũng kinh hãi.
"Trưởng lão Nguyệt Hoa, có phải ngươi nhìn nhầm không?" Khổng Mặc Vũ hỏi, hắn cho rằng đây là chuyện không thể nào xảy ra.
"Tuy đã nhiều năm như vậy, trận pháp này rất ít khi phát sinh dị động, thế nhưng ta từ nhỏ đã học cách quan sát dị động của trận pháp, để suy đoán chuyện gì đang xảy ra ở bên trong dãy núi Buồn Ương."
"Cho nên, biểu hiện bên trong trận pháp này không hề sai, ta suy đoán cũng sẽ không sai."
"Cái kẻ xông vào kia, chính là một tiểu bối, điều này tuyệt đối không sai."
"Điều duy nhất ta không hiểu là, tại sao đến giờ, hắn mới lộ ra thân phận là tiểu bối." Khổng Nguyệt Hoa đầy vẻ kinh ngạc nói, người từ trước đến nay trấn định như nàng, khi nói ra lời này, đến cả giọng điệu cũng thay đổi.
"Ta thấy hiện tại điều khó hiểu nhất không phải là thân phận tiểu bối này, mà là tại sao một tiểu bối này, lại có năng lực thông thiên như thế, chuyện này không phải tiểu bối ở Bách Luyện Phàm Giới có thể làm được." Lỗ Thuấn Liêm nói.
"Trưởng lão Thuấn Liêm, ý ngài là?" Nghe lời này, vẻ mặt mọi người càng thêm sợ hãi.
"Sợ là người từ giới thiên bên trên, xông vào." Lỗ Thuấn Liêm nói.
"Cái này..." Chỉ một câu nói đó, khiến mặt ai nấy đều tái mét, thậm chí có người không khỏi run rẩy.
Người đến từ giới thiên bên trên, đó là dạng tồn tại gì chứ, chưa cần nói thực lực, chỉ riêng bối cảnh thôi cũng đã cực kỳ khủng bố rồi.
Dù Khổng thị thiên tộc có cường đại đến đâu ở Bách Luyện Phàm Giới này, cũng không thể đối đầu với thế lực thượng giới được.
So sánh thì đơn giản như là trời và đất khác biệt nhau.
Đó là những tồn tại không thể đắc tội được...
Cùng lúc đó, Sở Phong đang ở trong dãy núi Buồn Ương, đồng thời... Bằng vào trận pháp vừa mở ra kia, Sở Phong đã thành công mở ra được cửa vào.
Sau khi cửa vào được mở ra, một vòng xoáy trận pháp xuất hiện, trong vòng xoáy đó, một cánh cổng lớn chậm rãi dâng lên.
Cánh cổng này rộng tám mét, cao mười mét rất cổ kính, nó rất đơn giản, như làm bằng đá, nhưng lại vẫn rất uy nghiêm bá khí.
"Cuối cùng cũng thành công."
Nhìn cánh cửa trước mặt, Sở Phong vô cùng vui sướng, nhưng vẻ mặt hắn lại rất khó tươi cười được, bởi vì hắn vẫn có chút lo lắng.
"Chỉ là... trận pháp ẩn mình của ta đã biến mất rồi, không biết... ở chỗ này ta có bị lộ thân phận hay không." Sở Phong lo lắng nói.
"Mục đích đã tới rồi, không có đường lui nữa, quản nhiều làm gì, cứ vào trong rồi tính tiếp." Nữ Vương đại nhân hưng phấn nói.
"Đúng là vậy." Sở Phong vừa nói, liền đẩy cánh cổng lớn ra.
Cánh cổng kia, vốn đứng trơ trọi một mình, nhưng sau khi bị đẩy ra, trước mắt Sở Phong lại là một cánh cửa kết giới.
Sở Phong không chút do dự bước vào trong đó, sau khi bước vào, hắn liền hòa vào bên trong kết giới, biến mất không thấy đâu.
Còn cánh cổng kia, thì từ từ đóng lại, ngay sau đó, lại từ từ chìm xuống, rơi vào bên trong vòng xoáy kết giới ban đầu.
Rất nhanh, nơi này lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Giống như Sở Phong chưa từng xuất hiện, trận pháp kết giới cũng chưa từng bị mở ra, tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng trong cổ tháp của Khổng thị thiên tộc, sự chấn kinh của mọi người vẫn đang tiếp diễn.
"Không thấy nữa." Khổng Nguyệt Hoa bỗng nhiên nói.
"Cái gì không thấy?" Lỗ Thuấn Liêm và Khổng Mặc Vũ cùng nhau hỏi.
"Kẻ xông vào kia không thấy, hoàn toàn biến mất, hết tất cả dị động rồi." Khổng Nguyệt Hoa nhìn tòa trận pháp trước mắt nói.
"Vậy có phải là hắn đã bị giết rồi không?" Khổng Mặc Vũ hỏi.
"Có thể là bị giết, nhưng cũng có thể là chạy trốn, đồng thời còn có một khả năng, đó chính là... hắn đã tiến vào nơi Thủy tổ đại nhân, để lại truyền thừa cho chúng ta." Khổng Nguyệt Hoa nói.
"Chết tiệt." Lúc này, Khổng Mặc Vũ giận dữ hét lớn, sau đó cả người bộc phát ra khí tức cực kỳ khủng bố, hắn mang theo khí tức khủng bố đó, bay vọt ra, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, chỉ có khí tức khủng bố kia, vẫn còn lưu lại ở chỗ này.
Hắn muốn đi đến dãy núi Buồn Ương, hắn sợ kẻ xông vào kia trốn thoát khỏi dãy núi Buồn Ương, nên muốn đến cửa vào của dãy núi Buồn Ương để chặn tên đó lại.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận