Tu La Võ Thần

Chương 2996: Tu luyện thánh địa

Chương 2996: Tu luyện thánh địa
"..." Khi thấy giờ phút này Sở Nhược Thi đám người, đám tiểu bối vây xem kia đều khẽ động vẻ mặt. Bởi vì Sở Nhược Thi đám người, không chỉ nằm lăn xuống đất, mà tất cả mọi người đều tái nhợt, khóe miệng còn có m·á·u tươi không ngừng tràn ra. Tựa như bị trọng thương vậy.
"Cái này! ! !" Giờ khắc này, tiểu bối Sở thị t·h·i·ê·n tộc đều đầy mặt kinh hoảng. Dù sao Sở Nhược Thi là Bát phẩm Chân Tiên, thực lực còn mạnh hơn Sở Hạo Viêm trọn vẹn nhất phẩm. Thế nhưng trước mặt Nữ Vương đại nhân, chỉ một kích liền bị đ·á·n·h tan. Chênh lệch này không nhỏ chút nào.
Mà quan trọng nhất là, Nữ Vương đại nhân ra tay quá ác liệt, không chỉ đ·á·n·h tan Sở Nhược Thi, mà ngay cả Sở Hạo Viêm, Sở Hoàn Vũ, Sở Trí Uyên đứng sau lưng Sở Nhược Thi cũng đồng thời bị thương.
Nhưng đáng sợ nhất là, mọi người đều rõ ràng Nữ Vương đại nhân đã hạ thủ lưu tình, nếu không giờ phút này Sở Nhược Thi bốn người tuyệt đối không chỉ bị thương ngoài da đơn giản vậy mà thôi, mà đã m·ấ·t m·ạ·ng.

Sở Phong phất tay áo, mấy viên đan dược chữa thương bay về phía đám người Sở Nhược Thi.
"Không cần." Nhưng đám người Sở Nhược Thi không nhận mà tự lấy đan dược chữa thương rồi nuốt vào t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g. Tuy nói bọn họ nhìn ngoài mặt có chút thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là chút thương nhỏ mà thôi, đối với tu vi của bọn hắn mà nói không hề hấn gì. Sau khi phục đan dược chữa thương, thương thế của bọn hắn rất nhanh chuyển biến tốt, ngay cả khí tức cũng khôi phục.
"Các ngươi không nên ép ta, tự mình đưa cờ t·ử đến sao?" Sở Phong hỏi.
"Sở Phong, hôm nay ta liền dứt khoát tin ngươi một lần, hy vọng ngươi giữ lời, không được đ·ộ·c chiếm bảo vật." Sau khi đứng dậy, Sở Nhược Thi không cùng Sở Phong dây dưa mà trực tiếp lấy cờ t·ử ra ném về phía Sở Phong. Mà sau khi Sở Nhược Thi lấy cờ ra, Sở Hạo Viêm, Sở Hoàn Vũ và Sở Trí Uyên cũng nhao nhao lấy cờ đưa cho Sở Phong.
Mặc dù cuối cùng bọn hắn vẫn giao cờ t·ử cho Sở Phong, nhưng trên mặt bọn họ vẫn vô cùng khó chịu, nhất là Sở Nhược Thi, nàng đối với đ·ị·c·h ý của Sở Phong cuối cùng đã bộc lộ ra hết.
Nhưng thật ra Sở Phong đã sớm hiểu được đ·ị·c·h ý của bốn người bọn họ, cho nên căn bản không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không thèm quan tâm chút nào.
Sau khi thu được cờ của bốn người này, đại trận trong tay Sở Phong rốt cục có thể hoàn chỉnh. Giờ phút này ánh sáng của đại trận kia càng thêm sáng c·h·ói, mà trong đó cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất. Lúc này tòa đại trận này như giới linh la bàn, có thể chỉ dẫn Sở Phong tìm bảo t·à·ng trân quý nhất trong âm dương chi môn này.
Chỉ là tòa đại trận này như âm dương trận p·h·á·p cầu trên hư không, chỉ mình Sở Phong xem hiểu. Sở Phong cầm trận p·h·á·p trong tay, một đường tiến lên, mà đám tiểu bối Sở thị t·h·i·ê·n tộc thì lặng lẽ đi theo Sở Phong, trong lúc đó không nói một lời.
Bọn hắn đã không có lựa chọn, dù không thể hoàn toàn tin tưởng Sở Phong nhưng bây giờ chỉ có thể lựa chọn tin Sở Phong. Mà đi theo Sở Phong một đường tiến lên, bọn hắn xuyên qua trùng điệp dãy núi rồi tiến vào một cái nham động. Cái hang này rất khác biệt, phía trên hang không chỉ đầy những tảng đá lóe ra ánh sáng nhạt như tinh thần mà còn tản mát xung quanh hang.
Quan trọng nhất là sau khi vào hang bọn hắn càng có thể cảm nh·ậ·n được một cỗ năng lượng t·h·i·ê·n địa cực mạnh, đồng thời theo bọn hắn không ngừng xâm nhập, năng lượng t·h·i·ê·n địa kia cũng càng ngày càng đậm. Trong tình huống này, những người vốn dĩ mặt mày nghiêm trọng cuối cùng hoà hoãn lại, thay vào đó là vẻ vui t·h·í·c·h, và niềm vui đó ngày càng đậm. Bọn hắn bắt đầu cảm thấy Sở Phong không l·ừ·a bọn hắn, chí ít nơi đây đã tuyệt không tầm thường.
"Sở Phong em trai, có phải sắp đến vị trí bảo t·à·ng rồi không?" Bên dưới sự hưng phấn, có người lên tiếng hỏi.
"Ừm, sắp rồi." Sở Phong khẽ gật đầu.
Vừa nghe lời này của Sở Phong mọi người càng cao hứng, thậm chí có người bắt đầu nhảy cẫng hoan hô, p·h·át ra tiếng hò h·é·t mừng như đ·i·ê·n.
Nhưng so với những người mừng như đ·i·ê·n kia, biểu hiện của Sở Linh Khê tiểu nha đầu này lại tương đối bình tĩnh. Không phải nàng không cao hứng, sắp có được bảo t·à·ng nàng đương nhiên cao hứng, chỉ là nàng không giống những người khác khó mà ức chế hưng phấn cùng tâm tình k·í·c·h ·đ·ộ·n·g.
Bởi vì nàng khác với những người kia, nàng cực kỳ tin tưởng Sở Phong từ đầu, cảm thấy Sở Phong sẽ không l·ừ·a các nàng, càng sẽ không đ·ộ·c chiếm bảo t·à·ng. Nhưng so với sự tín nhiệm của Sở Linh Khê, sắc mặt của Sở Hạo Viêm và Sở Hoàn Vũ lại thật khó coi. Sở Phong vậy mà thật sự tìm được bảo t·à·ng, đồng thời không vứt bỏ bọn hắn và không có ý định đ·ộ·c chiếm bảo t·à·ng.
Cứ như vậy địa vị của Sở Phong trong lòng tiểu bối Sở thị t·h·i·ê·n tộc không những không hạ thấp mà còn tăng lên nữa, mà sau khi việc này truyền đi e là không chỉ ở đây. Sợ là rất nhiều người trong toàn bộ Sở thị t·h·i·ê·n tộc sẽ tăng gấp bội hảo cảm đối với Sở Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn trở lại Sở thị t·h·i·ê·n tộc mà cái phế cờ này đã có được sự tán thành của nhiều người như vậy, đối với Sở Hạo Viêm và Sở Hoàn Vũ cực kỳ th·ố·n·g h·ậ·n Sở Phong mà nói tự nhiên không phải chuyện tốt. Sở Phong không có tâm tư để ý đến chuyện ẩn trong lòng bọn họ, mục tiêu hiện tại của hắn rất đơn giản, nhanh c·h·ó·n·g tìm bảo t·à·ng rồi có được nó.
Dù sao thời gian mở ra Cửu Nguyệt Thần vực này có hạn, mà bọn hắn nhất định phải làm xong tất cả những gì cần làm trong thời gian có hạn, bằng không sẽ bị khốn ở chỗ này và phải đ·ố·i m·ặ·t với kết cục hẳn phải c·h·ế·t.
Sau một đoạn đường có chút dài dằng dặc, đám người Sở Phong rốt cục đi tới cuối hang, không... nói đúng ra thì đây không phải là cuối cùng, vì phía trước vẫn có đường có thể đi. Nhưng so với cái hang rộng rãi lúc trước, con đường phía trước rất hẹp, chỉ một người có thể thông qua, nhưng đối với cái hang chật hẹp kia, hai mắt mọi người lại tỏa sáng và tràn ngập mong đợi vô tận.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm nh·ậ·n được năng lượng t·h·i·ê·n địa vô cùng nồng đậm kia chính là truyền đến từ trong nham động chật hẹp đó. Đồng thời khi thân ở chỗ này năng lượng t·h·i·ê·n địa cảm nhận được đã đạt đến mức khiến người khác hưng phấn đến khó điều khiển bản thân.
Phía trước tuyệt đối là tu luyện thánh địa! ! !
"Theo như trận p·h·á·p nhắc nhở, phía trước là vị trí bảo t·à·ng, nhưng ở đó không chỉ có bảo t·à·ng mà còn có nhất định nguy hiểm." Sở Phong dừng chân nói.
"Nguy hiểm, như thế nào nguy hiểm?" Mọi người hỏi.
"Nhắc nhở không hoàn chỉnh, nên ta không biết đó là loại nguy hiểm như thế nào, chỉ có đi vào rồi mới có thể x·á·c định." Sở Phong nói.
"Nhưng chúng ta không cảm nh·ậ·n được nguy hiểm gì cả." Đám người mắt lộ vẻ ngờ vực.
"Nguy hiểm có thể cảm nh·ậ·n được thường không phải nguy hiểm thật sự, chỉ có thứ không cảm giác được mới trí m·ạ·n·g nhất."
"Nếu các ngươi không tin ta thì có thể cùng ta đi vào, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ không chịu trách nhiệm." Sở Phong nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận