Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 99: Ai nói lạc hậu thì không tốt (3)

Lại qua một ngày, chính là đại thọ của Lưu lão quan nhân.
Lưu gia mời tất cả nông hộ trong thôn, cũng có một vài con cháu từ bên ngoài trở về, còn mời gánh hát về diễn xướng, rất là náo nhiệt.
Mấy ngày trước trong làng mới bị mãnh hổ quấy nhiễu, cho dù Lưu lão quan nhân quãng bá đủ kiểu, lòng người vẫn còn chút không ổn định, nhưng người càng nhiều, tất cả tập hợp cùng một chỗ, thì cái gì cũng không cần sợ nữa.
Tống Du được mời đến bàn ngồi.
Người bên cạnh đều là mấy lão nhân đức cao vọng trọng.
Trên bàn là thịt cá mà bình thường ít được ăn, sơn trân thịt rừng càng không thiếu. Đầu bếp cũng là rất tâm huyết, mỗi một món ăn đều có cách làm đặc sắc, nhìn rất đẹp mắt. Tại thời đại này nồi sắt cũng chỉ vừa mới đưa vào dùng không lâu, thế mà yến hội trong thôn có thể làm đến đa dạng phong phú như thế cũng là khó được.
Rất nhanh Tống Du đã phát hiện, nơi này ăn cơm có chút thú vị.
Mọi người nhiệt tình đến quá mức, bởi vậy lúc đang ăn, ngươi phải cẩn thận che chở cho cái bát của mình, bởi vì sau lưng có người chuyên bưng thau cơm đi vòng quanh bốn phía, hơi không cẩn thận, sẽ bị ít nhất một muôi cơm lớn bỏ vào trong bát. Thậm chí có đôi khi sẽ có hai người, ở hai bên trái phải giáp công, để ngươi chú ý bên trái không kịp để ý bên phải liền múc cơm cho ngươi.
Tống Du cảm thấy thú vị, cẩn thận quan sát một chút.
Rất nhanh hắn đã hiểu rõ, đây thật ra là biểu hiện sự hào phóng nhiệt tình của gia chủ, bởi vì ở thời đại này, cơm trắng đối với đại đa số người vẫn còn rất xa xỉ, có thể mời mọi người ăn cơm trắng bao no, thậm chí cho ngươi ăn quá no, đã nói lên việc chủ nhà hào phóng, cũng có thể nói lên thực lực chủ nhà.
Mà tiết mục cưỡng ép thêm cơm này, là một loại khoe khoang ngầm của gia chủ, đồng thời che giấu sự xấu hổ của khách nhân, cũng vì thế mà thêm rất nhiều niềm vui thú, khiến cho không khí trong bữa tiệc cũng trở nên vô cùng tốt.
Lại nhìn những người ăn cơm.
Cho dù lúc mấy người này vừa mới bắt đầu ăn chén thứ nhất, hoàn toàn có khả năng ăn thêm hai ba bát, nhưng cũng đã che bát cơm đến cực kỳ chặt chẽ, phối hợp với nữ đầu bếp thêm cơm đấu trí đấu dũng, đợi đến khi "Trong lúc lơ đãng phạm sai lầm" bị cho vào trong chén thêm một bát cơm trắng thơm ngào ngạt, sau đó dẫn đến một trận cười đùa.
Như đang phối hợp, cũng như đang chơi đùa.
Lại như là một loại văn hóa hàm súc.
Tống Du dần thoát khỏi sự trầm tư.
Trong lúc hắn suy tư, một cái sơ sẩy, nữ đầu bếp đã lặng lẽ đến sau lưng hắn, hắn nhất thời bối rối, rồi học theo người bên cạnh, bưng bát từ phải tránh qua trái, nhưng không ngờ bên trái còn có một nữ đầu bếp khác, vì không kịp phản ứng mà bát cơm ăn một nửa đã lại đầy thành ngọn núi nhỏ.
"Ha ha ha ha..."
Nhất thời trên bàn tiếng cười vang lên liên miên.
Tống Du nhìn lại từng người, trừ chính hắn cùng mèo con đứng trên đùi đang hiếu kì không hiểu, tất cả mọi người đều đang cười, có người ăn đến râu dính đầy nước súp, có người nếp nhăn che kín khuôn mặt đen nhánh, có người cười đến lộ ra răng vàng răng sâu, kỳ quái là, trong lòng hắn chẳng những không hề mâu thuẫn phản cảm, ngược lại còn cảm thấy tràn đầy thuần phác cùng rực rỡ.
Là tâm tư tinh khiết cùng vui sướng thuần túy.
Dù không hiểu thấu, hắn cũng lộ ra ý cười.
Đây là niềm vui thú của thời đại này.
Là tùy ý thoải mái của thời đại này.
Lưu lão quan nhân bên người gật đầu liên tục, vui tươi hớn hở muốn truyền thụ cho hắn bí quyết bảo vệ bát, trong lòng của hắn rõ ràng, nhưng vẫn cúi đầu nghiêng tai, chuyên chú nghe.
Chỉ còn lại duy nhất mèo Tam Hoa là không hiểu.
Ban đêm, gánh hát lên đài.
Cái đài được dựng trên kia là cái đài thường dùng trong từ đường, bên cạnh treo đầy đèn lồng, lúc này càng náo nhiệt hơn ban ngày, gánh hát hát cả đêm, người dưới đài cũng nghe cả đêm. Hài đồng chạy đầy đất, ở cái nơi ban đêm không có ánh đèn nê ông này cũng tìm được khoái lạc giản dị mà thuần túy nhất.
Tống Du cũng ngồi ở dưới nghe cả đêm.
Vì sao nói càng náo nhiệt hơn ban ngày?
Bởi vì thọ yến ban ngày chỉ mở tiệc chiêu đãi nông hộ trong thôn, mà hát hí khúc ban đêm, lại ngay cả người thôn bên cạnh đều đến xem.
Bọn họ có người là trước khi có hổ quấy phá nhận được tin, nói hôm nay nơi này có người dựng đài hát hí khúc, nên sớm tính toán dành ra thời gian, mà không biết mấy ngày trước nơi này có hổ. Lại có người ở thôn bên cạnh, đã nghe nói thời gian gần đây có mãnh hổ xuống núi, nhưng nghĩ là tụ tập nhiều người, không có gì có đáng sợ, vì nghe hí, cũng chạy tới trước trời tối.
Không ít người là đi mười dặm đường núi mới đến được.
Thậm chí có người còn mang theo chiếu rơm, nghe đến buồn ngủ, thì tại chỗ ngủ luôn.
Đây không thể nghi ngờ là một thời đại cực ít thú vui, tìm việc tiêu khiển cũng rất khó, có lẽ nguyên nhân chính là vì như thế, có nhiều thứ trở nên vô cùng trân quý, cần cố mà trân trọng, không thể khinh mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận