Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 115: Mục đồng cưỡi trâu nước (2)

Mèo Tam Hoa tỏ ra rất hài lòng, bước nhanh từng bước nhỏ, nhẹ nhàng, đuổi theo Tống Du và con ngựa ở phía trước, lại dừng bước quay đầu nhìn bọn họ một chút, sau đó tiếp tục chạy chậm biến mất sau chỗ rẽ.
"Ngươi nha..."
Tống Du lắc đầu khẽ cười.
Suy nghĩ kỹ một chút cũng có chỗ kỳ thú.
Có lẽ sau hôm nay, mình cùng Tam Hoa nương nương cũng sẽ trở thành một câu chuyện huyền ảo trong miệng người khác. Nhiều năm sau, thậm chí mấy chục năm sau, bọn trẻ nơi đây đều đã già, có lẽ sẽ lại bị một đám trẻ khác năn nỉ ỷ ôi mà kể lại cho chúng nghe câu chuyện kỳ lạ hôm nay.
Lần này đi An Thanh, phần lớn là theo đường cũ quay về.
Phong cảnh vẫn thanh mát xinh đẹp như vậy.
Những đỉnh núi hai bên đường vẫn soi mình dưới dòng sông như thế, giống như măng mùa xuân phá đất nhô ra, như những tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, tất cả đều được bao phủ bởi cây cỏ tươi tốt, có khi xếp thành một loạt hàng hai bên trái phải, có khi lại đi qua giữa những đỉnh núi này. Phía trước vừa mới còn bị chặn tầm mắt, mới qua một ngọn núi, lại là cả vùng đất bằng phẳng rộng lớn.
Một người một ngựa chậm rãi cất bước, con mèo nhỏ linh động chạy trước.
Gần đây ánh nắng rất tốt, phảng phất vẽ nên bức họa trong lòng Tống Du.
Đặc biệt là vào sáng sớm, có sương mù buổi sáng, làm cho cả một rừng ngọn núi này đã bị sương sớm lượn lờ bao phủ, những ngọn núi xanh rì mờ mờ ảo ảo, nằm giữa tầng tầng đám mây, có tiếng chuông ngựa leng keng ở giữa, từ trong đó đi ra, phải chăng chính là thần tiên?.
Đi khỏi đó không xa, Tống Du chợt dừng bước lại.
Con ngựa dừng lại theo hắn, mèo Tam Hoa ngược lại là vẫn bước nhỏ nhẹ nhàng đi về phía trước, đi một hồi mới phát hiện đạo sĩ và con ngựa bên kia đang dừng lại, thế là nàng dừng lại, quay đầu nhìn bọn hắn chằm chằm.
"Làm sao? Đạo sĩ."
"Có tiếng nước."
"Thì sao?"
"Tam Hoa nương nương nghe thấy không?"
"Nghe thấy, đã nghe thấy mấy lần.”
"Vậy ta thật không bằng Tam Hoa nương nương."
Tống Du chỉ vừa mới nghe thấy, mà nghe cũng rất mơ hồ.
Không phải tiếng nước sông chảy xiết, cũng không phải tiếng nước của đê đập, mà chính là rì rào một chút, lúc truyền đến nơi này, thanh âm tuy nhỏ, nhưng có thể nhận ra cách hắn rất xa, kết hợp lại, giống như là âm thanh có vật nặng rơi xuống nước.
Tống Du đứng yên trên đất, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu chính là đàn cá heo trong biển nhảy ra khỏi mặt nước, trên lưng màu đen, đường vân trên bụng tuyết trắng, đường cong xinh đẹp, tạo dáng ưu nhã trên không trung.
Sau đó đột nhiên rơi xuống mặt biển, làm bọt nước nổi lên bốn phía.
"Tam Hoa nương nương cảm thấy là thanh âm gì?"
"Âm thanh của con cá."
"Vậy hẳn là đúng vậy."
"Làm sao?"
"Tam Hoa nương nương biết ở chỗ nào sao?"
Mèo Tam Hoa nghe vậy nghi hoặc, nhưng vẫn là quay đầu mắt nhìn sang bên trái, rồi mới đáp:
"Bên này."
"Được."
"Ngươi muốn đi câu cá sao?"
"Đi xem một chút."
Tống Du nhìn về phía con đường bên trái.
Tuy nhiên, rừng cây rậm rạp, các đỉnh núi chặn đường, hắn thực sự không biết làm thế nào để đến được con sông này.
Thình lình một tiếng sáo ở đâu vang lên.
Tống Du chợt im tiếng, lẳng lặng lắng nghe.
Chỉ cảm thấy tiếng sáo này êm đềm mà nhẹ nhàng, thanh tao mà dễ chịu, biến ảo khôn lường, rất là êm tai, từ sâu trong rừng núi truyền tới. Rõ ràng là thanh âm, nghe vào tai như hiện lên cả khu rừng rậm rạp xanh rì, cành lá mang theo hạt sương cùng hương thơm cỏ tươi thanh mát, trên thân không tự chủ mà cảm nhận được khí lạnh đầu xuân.
Có lẽ đây chính là tiên khí thi nhân trong miệng.
Mới nghe một hồi, tiếng sáo đã càng ngày càng gần.
Tống Du dừng một chút, lại chậm rãi đi về phía trước.
Vừa qua lối rẽ, thấy một thiếu niên, tuổi chừng mười mấy, mặc áo tơi, đầu mang mũ rộng vành, áo tơi bay bay, ngồi trên lưng một con trâu nước, co lên một chân, nhịp nhịp nhẹ nhàng, chân còn lại buông thõng một cách nhàn nhã, sau lưng đeo một cái gùi trúc, đổ đầy cỏ.
Trên tay là cây sáo trúc, có lẽ là vật yêu thích nên trên thân sáo còn buộc lên dây tua đỏ.
Là một cậu bé mục đồng cưỡi trâu xuyên rừng.
Cỏ tươi trong rừng sâu, sương đọng hãy còn chưa khô, óng ánh sáng long lanh như pha lê, giống như cậu bé mục đồng này, lại giống như tiếng sáo kia, đều không mảy may nhuốm một chút bụi trần của thế gian.
Không phải cảnh thế gian, không phải người trần thế.
Mà là từ trong họa mà ra.
Mục đồng nhìn thấy đạo nhân, bỗng nhiên im lặng.
Tống Du lúc này mới khom mình hành lễ:
"Hữu lễ."
Mục đồng vội vàng đáp lễ, động tác vụng về.
"Làm sao..."
"Túc hạ không nên hoảng hốt, tại hạ chỉ là đến hỏi đường." Tống Du ngừng lại, "Tuy nhiên xa xa nghe thấy tiếng sáo của túc hạ thanh u êm tai, cho dù là tiếng sáo của đại sư thực thụ cũng bất quá như thế, trong lòng ta rất thích, không biết ngài thổi thủ khúc này tên là gì?"
"Ta... Nghe không hiểu..."
"Rất êm tai."
"Thổi đại mà thôi..."
"Khúc nhạc này có tên không?"
"Ta không biết, người chúng ta nơi này đều biết thổi, hình như không có tên."
"Đáng tiếc."
Tống Du lắc đầu, cũng không phải thực sự cảm thấy đáng tiếc vì nó không có tên, chẳng qua hắn cảm thấy có tên mới dễ lưu truyền cho đời sau, không có tên sẽ càng dễ bị quên lãng trong dòng sông dài của lịch sử.
Nhưng hắn vẫn là chắp tay tán thưởng: "Vô luận như thế nào, túc hạ thổi rất hay, không thua gì thủ khúc của các đại sư lão luyện.”
"Ta cũng chỉ biết thổi mỗi bài này."
"Thì ra là thế..."
Thấy mục đồng lộ ra thần sắc bối rối, hắn dù chưa thất lễ, nhưng cũng cảm thấy mình làm vậy thật không nên, đã không nên tự dưng khiến người ta bối rối, cũng không nên quấy nhiễu phần linh khí này, thế là lại hỏi:
"Đường bên này có sơn tặc, túc hạ không sợ sao?"
"Đường chỗ này sát bên thành trấn, không có sơn tặc."
"Cũng phải nên cẩn thận mới được.'.
"Tiên sinh đi đâu?"
"Đi An Thanh."
" An Thanh thì đi về phía trước, trên đường có rất nhiều sơn tặc..."
"Sơn tặc cũng sẽ không làm khó đạo nhân như ta." Tống Du cố gắng làm âm thanh nhu hòa một chút, "Tuy nhiên tại hạ cũng không phải là muốn hỏi đường đi đến An Thanh, mà chính là muốn hỏi túc hạ, gần đây nơi nào có thể đi đến bờ sông?"
"Tiên sinh đi bờ sông làm cái gì?"
"Dơ tay, muốn rửa tay một chút."
"Trong nước có yêu quái, sẽ ăn thịt người."
"Ta chỉ rửa tay ở ngay gần bờ thôi."
"Đi về phía trước thêm chút nữa, sẽ có đường đi tới bờ sông." Mục đồng lo lắng nhìn hắn: "Cẩn thận một chút, đừng nên xuống nước."
"Đa tạ..."
Tống Du chắp tay nói cảm ơn, liền đi tiếp về phía trước.
Con ngựa ăn một ngụm cỏ dưới đất, vừa nhai vừa chậm rãi theo sau, mèo nhỏ thì nhìn qua lại giữa mục đồng cùng trâu nước một chút, lại nhìn về phía con ngựa, tựa như đang ngầm so sánh, sau đó lập tức chạy theo.
Mục đồng không khỏi quay người nhìn theo, cầm sáo mà đứng, liếc mắt một cái, trong lòng cảm thấy tràn đầy cảm giác vừa kỳ diệu vừa kỳ quái.
Mà bàn tay dưới tay áo của vị tiên sinh này...
Sạch sẽ.
Mục đồng bối rối trở lên lưng trâu và đi về phía làng của mình, nhưng đi được một khoảng không xa, cậu bé do dự, cuối cùng vẫn để con trâu quay lại, muốn đi đến xem vị tiên sinh kia muốn làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận