Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 227: Ngoài thành như cổ họa (1)

Ánh sáng của đèn dầu tràn ngập căn phòng trên lầu một cách khó khăn.
Tam Hoa đang xoay tròn trên sàn gỗ, ngửi trái phải, Đạo sĩ cũng đang đứng giữa phòng, nhìn xung quanh.
Phòng trêu lầu khá rộng rãi.
Sàn gỗ trên mặt đất, mỗi lần giẫm lên đều rung động, có nhiều chỗ còn kẹt kẹt hai tiếng.
Một chiếc giường gỗ, một cái bàn và một chiếc ghế đẩu nhỏ, tất cả đều được làm bằng cùng một loại gỗ có màu tương tự, có lẽ là có sẵn từ trước để sử dụng hằng ngày.
Ngoài ra còn có một băng ghế rộng, rõ ràng là đã được mua sau đó.
Chắc là chủ nhà đặt mua sau.
Chủ nhà trước còn để lại chăn đệm, Ngô nữ hiệp tuyệt không lấy hoặc ném đi, hẳn là muốn giữ lại cho người thuê phòng kế tiếp, có lẽ còn có thể nhờ vào nó mà tăng giá tiền. Tuy nhiên Tống Du ngửi ngửi, cảm thấy mùi phía trên không được ổn cho lắm. Tối nay dùng tạm lông dê và thảm lông cừu để làm giường, ngày mai lại đi ra ngoài mua chăn đệm mới, cất lông dê và thảm lông cừu lại, lúc rời khỏi Trường Kinh đi về phía đông bắc lấy ra dùng cũng có thể đui cùng mình rất nhiều năm.
Lúc này, hắn nhìn hai bên, cảm thấy có thể đặt một chiếc ghế dài bên cửa sổ, một chiếc bàn trà thấp được đặt ở giữa, sau đó mua một tấm thảm vải để đặt ở dưới, ngày bình thường có thể ở bên cửa sổ uống trà viết chữ, nhìn cảnh đường phố bên cạnh.
Cũng có thể kéo rèm ngăn cách căn phòng này, mua một chiếc giường nhỏ cho Tam Hoa nương nương ngủ.
Lên kế hoạch sơ sơ, trong đầu cũng mườn tượng ra được hình ảnh.
Nhìn chung, căn phòng này cũng không tệ.
Sau lưng truyền đến tiếng tinh thế của Tam Hoa nương nương: "Nơi này chính là nhà tương lai trong một năm tới của chúng ta sao?”
“Gần như thế.”
“Ngươi không ngủ sao?”
"Soa vậy?"
"Tam Hoa nương nương muốn đi ra ngoài bắt chuột. ".
"Nhớ trở về, nhận ra đường không?”
"Ta rất thông minh. ".
"Nếu gặp đạo sĩ, hòa thượng, yêu quái hay Du Tuần Thần gây khó dễ với ngươi, ngươi phải nói ngươi là người của Phục Long Quan, chỉ đi ra bắt chuột.”
"Biết rồi!”
"Đi đi... ".
Tống Du lấy giấy dầu từ trong ống túi ra, rồi lấy bút mực giấy nghiên đến, trải rộng trên bàn.
Hôm nay đến Trường Kinh, có rất nhiều chuyện phải nhớ.
Vừa trải tờ giấy lên bàn, mèo Tam Hoa vừa nói sẽ bắt chuột đột nhiên lại nhảy lên từ dưới gầm bàn, hỏi nàng nàng chỉ nói sẽ bắt sau, nhưng khi Tống Du mài mực, cầm bút lên bắt đầu viết, nàng duỗi bàn chân ra chơi đùa với dây buộc trên bút.
Toàn bộ mèo đều nằm trên bàn.
Dù hắn đã tạm thời định cư ở Trường Kinh.
Trong phòng tựa hồ có lỗ hở, tạo cảm giác mát mẻ, nửa đêm có cấm quân tuần tra, bước chân nặng nề, còn có tiếng giáp cọ xát vào nhau. Buổi sáng, đường phố rất ồn ào.
Nhưng một đêm ngủ này quả thật rất không tệ.
Không nhớ rõ Tam Hoa nương nương trở về lúc nào, cũng không biết nàng có bắt được chuột hay không, ăn no chưa. Về điểm này, Tống Du tương tác với nàng rất tốt, bình thường, Tam Hoa nương nương bắt được chuột sẽ ăn ở ngoài xong mới trở lại, bỏ những phần không thích ăn ở bên ngoài, khi đi ngủ nàng nàng lau chùi sạch sẽ rồi trải một chiếc khăn tay ướt ở đầu giường làm khăn lau chân. Từ khi nghe Tống Du nói lông dê và thảm lông cừu đều rất đắt, nàng hình như còn trân quý hơn cả Tống Du, mỗi lần đi ngủ đều lau chân sạch sẽ sáng bóng mới lên giường.
Lúc rời giường cũng không thấy nàng.
Tống Du mặc quần áo tử tế xuống lầu, cũng không tìm được nàng, thẳng đến khi mở cửa phòng, mới phát hiện nàng nằm trên đường phơi nắng, con mắt híp lại, người qua lại trên đường đều vòng qua nàng đi, có vẻ rất hài lòng.
Lại nhìn sát vách.
Cửa phòng đóng chặt, khóa kín.
Tống Du lại trở về phòng, đưa ngựa ra, rửa mặt sơ qua, lúc này mới khóa cửa, mang theo ngựa đi ra ngoài.
Mèo Tam Hoa mở mắt ra một chút, xoay người đứng lên, bước từng bước nhỏ đi theo phía sau.
Một người một mèo, vừa đi vừa nhớ đường.
Miễn cho đến lúc đó về không được.
Thẳng đến khi ra khỏi thành, hai bên đường cũng còn có rất nhiều nhà, không thiếu quán rượu lữ điếm, hay kinh doanh các mặt hàng khác, không ngờ vẫn còn náo nhiệt như thế, tuy nhiên càng chạy phòng ốc cũng càng thưa thớt, lại vượt qua cái dốc nhỏ ngày hôm qua, tìm được con đường nhỏ đi thêm một đoạn mới tới núi hoang.
Xa xa có thể thấy được một tòa núi lớn.
Tống Du sờ con ngựa đỏ thẫm áy náy nói:
"Thực tế nhà ở Trường Kinh chật chội, chăm ngựa không tiện, nếu thuê người thì sinh hoạt sẽ không thoải mái, chỉ sợ ngươi sẽ khổ. Còn không bằng để ngươi ở bên ngoài tự do chạy nhảy thỏa mái ăn cỏ. Nhớ cố gắng đi vào sâu trong núi lớn, nơi ít ai lui tới, đừng đi quá xa, một năm sau ta sẽ tự đến tìm ngươi.”
"Phốc... ".
Ngựa đỏ thẫm chỉ phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Tống Du cởi chiếc chuông ở cổ và buộc bằng sợi dây đỏ, trên sợi dây đỏ có một chiếc phù hiệu nhỏ giống Tam Hoa nương nương, cũng được bẻ từ một góc trên phù hiệu của Phục Long Quang.
"Ngươi đã có linh tính, tin tưởng người bình thường không thể làm khó được ngươi, bây giờ đeo thẻ bài này, người có đạo hạnh sợ cũng không thể làm khó được ngươi.”
Tống Du nói đến đây dừng một cái:
"Nếu ngươi cảm thấy bên ngoài tự do tự tại thoải mái hơn, vậy thì cứ đi tìm nơi mà ngươi muốn, đi được bao xa thì đi, ta sẽ không tới tìm ngươi nữa,”
Bạn cần đăng nhập để bình luận