Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 97: Ai nói lạc hậu thì không tốt (1)

Nhưng chỉ thấy đạo nhân này lắc đầu nói:
"Đây không phải là một biện pháp tốt."
Tống Du cúi đầu nhìn nữa con heo ở dưới chân nó.
Con heo này lấy màu đen làm chủ, dáng dấp không lớn, với sức ăn của con hổ này, sợ là hai bữa có thể ăn một con, nếu cứ như vậy, cho dù là trang viên giàu có cũng khó mà chịu nổi.
"Sức ăn của Sơn Quân quá lớn, chỉ một mảnh thôn trang như này, không thể đảm đương nổi sức ăn của Sơn Quân. Huống hồ người dân cũng cần phải sinh hoạt." Tống Du lắc đầu nói, "Lúc khi ta vừa đến, người dân trong huyện này đang chuẩn bị đi vào huyện mời người đến săn bắt Sơn Quân, dù năng lực của Sơn Quân có lớn, cuối cùng vẫn không đánh lại nhân loại."
Mãnh hổ nhìn hắn chằm chằm, nhưng không nói lời nào.
"Ta thấy Sơn Quân đã có không ít trí tuệ, tương lai chưa hẳn không thể mở ra linh trí, đắc đạo thành yêu, hiện tại Sơn Quân đã ăn không ít súc vật, hay là về sớm một chút, đừng tạo ra sai lầm." Tống Du nói, "Sau này tốt nhất đừng vượt qua ranh giới, trên núi mới là bãi săn của các hạ, mà chỗ dưới núi này, đặc biệt là trên đường, là thế giới của nhân loại."
Trong mắt của mãnh hổ có ánh sáng lấp lóe, nó lâm vào suy tư.
Chỉ thấy ánh mắt nó biến đổi, khi thì nhìn Tống Du, khi thì nhìn con mèo sau lưng Tống Du, khi lại nhìn nửa con ở heo dưới chân, sau một lát, móng vuốt lại thật sự buông nữa con heo này ra, nó đi mấy bước đến bên cạnh, lúc này mới cúi đầu xuống với Tống Du, hành lễ thay lời cảm ơn.
Tống Du cũng liền bận bịu đáp lễ lại.
Một đám thôn dân mắt trợn tròn nhìn chuyện đang phát sinh, ác hổ này lại thật sự vượt qua con đường nhỏ trong thôn, chạy thẳng lên núi.
Khi họ sực tỉnh lại, vị tiểu tiên sinh mà bọn họ ngẫu nhiên gặp trên đường này đã đứng ở trước mặt họ.
"Sau này nó sẽ không xuống núi nữa."
"Đa tạ tiên sinh!"
Vẫn là ông lão kia phản ứng nhanh nhất, thi lễ với Tống Du, vội vàng nói: "Tiên sinh mời đi bên này! Lão hủ đi trước bẩm báo với trưởng thôn, hai ngày nữa vốn là sinh thần của trưởng thôn, bở vì con ác hổ này làm loạn, vốn không biết còn có thể ăn mừng đúng hạn hay không, bây giờ tiên sinh đã đuổi ác hổ đi, chính là khách quý của Lưu Gia thôn ta, xin mời tiên sinh vào trong thôn ở thêm mấy ngày, để chúng ta hảo hảo chiêu đãi một phen!"
"Không cần, chỉ cần cho chúng ta chút đồ uống cùng thức ăn là được."
"Tiên sinh xin đừng từ chối! Nếu để tiên sinh cứ như vậy mà đi, trưởng thôn ta nhất định sẽ trách cứ!" Lão giả nói, "Tiên sinh xin vui lòng yên tâm, chúng ta sẽ chiêu đãi tiên sinh ăn ngon uống sướng, qua hai ngày nữa sinh thần thuận lợi cử hành, còn có cả hát hí khúc rất đặc sắc! Náo nhiệt cực kỳ!"
Tống Du thật sự từ chối không được.
"Tiên sinh quả nhiên là cao nhân!"
"Chúng ta hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt!"
"Thật sự là giống như thần tiên!"
Mọi người vây quanh Tống Du cả một đường, vừa kinh hãi lại tôn sùng, hoàn toàn xem hắn thành thế ngoại cao nhân.
Một đám người cùng nhau đi đến nhà lão giả.
Cũng là ngôi nhà lớn nhất thôn này.
Không nói cái khác, chỉ cần đứng bên ngoài viện, nhìn trúc, mai trong viện mọc vươn bên mái hiên tường trắng, thì biết gia đình sống nơi đây nhất định là người tinh tế. Đi tiếp qua sư tử đá, tiến vào cửa lớn màu son, cảnh trí bên trong cũng tuyệt không phải sơn thôn phú hộ bình thường có thể bố trí được. Quả nhiên, đợi lão giả đi vào thông báo, nói rõ tình huống, lúc này người bên cạnh mới nói cho Tống Du biết, thì ra gia đình này lúc bàn đầu là người làm quan, đến khi lớn tuổi về quê ở lại nơi này dưỡng lão, trước đây trên đường nhìn thấy ruộng tốt đất màu mỡ hai bên đường, phần lớn là sản nghiệp vị Lưu lão quan nhân này.
Qua hai ngày nữa chính là đại thọ bảy mươi của Lưu lão quan nhân.
Thất thập cổ lai hi, Lưu lão quan nhân về quê đã lâu, dù không có ý định tổ chức lớn, cũng không định mời khách nhân nào, nhưng con cháu trong nhà vẫn là sẽ đến chúc thọ, còn muốn mời gánh hát, muốn tụ tập đông vui một phen.
Thế mà trước khi tổ chức mấy ngày trong thôn lại xuất hiện con hổ hung ác.
Ban đầu nghĩ là nó ăn no rồi sẽ đi, còn mổ lợn dê cho nó, ai dè nó nhất quyết ở ì chỗ này.
Lưu lão quan nhân bắt đầu có chút lo lắng.
Nếu là con hổ tầm thường, tổ chức vài thanh niên trai tráng cũng có thể đuổi đi, đằng này con hổ quá gian trá, bọn hắn cùng nó đấu trí đấu dũng mấy ngày cũng không làm gì được, bấy giờ mới quyết định đi mời người trong huyện đến diệt trừ.
Nếu đuổi hổ thuận lợi, tiệc đại thọ còn có thể miễn cưỡng cử hành, nếu đuổi hổ không thuận, thì phải phái người đi thông báo con cháu trong huyện, đừng tới.
Bây giờ Tống Du đuổi đi ác hổ một cách nhẹ nhàng, đúng là đã giúp một đại ân, lại thể hiện ra bản lãnh phi phàm, Lưu lão quan nhân tất nhiên là đối xử lễ độ có thừa, vội vàng đưa bọn họ đến gian phòng tốt nhất tạm trú, mời bọn họ ở lại, hồng mã cũng được kéo đến hậu viện chiêu đãi đoàng hoàng, lại phái người đến hỏi Tống Du về ăn ở có yêu thích hay kiêng kị gì không, còn nói để bọn hắn đem y phục cầm đi cho nha hoán trong nhà áo giặt giũ, có thể nói là tận tâm mười phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận