Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 790: Các ngươi cũng xứng đáng được so sánh với sư gia? (1)

Người bình thường là bộ dáng gì, là đức hạnh gì, thực tế không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn lại cuộc sống của chính mình là được. Nhưng hôm nay rất nhiều quỷ phạm phải tội không đáng chết, đều bị hồn phi phách tán, thậm chí có tin đồn rằng, có một số quỷ chỉ là phạm tội nhỏ cũng bị kéo đi thiêu đốt, những quỷ này dù thành quỷ không lâu, nhưng cũng biết được thiên địa rộng lớn lại không có chỗ cho mình dung thân, thần linh cao cao tại thượng nhưng cũng không vì âm hồn làm chủ, người nào trong cuộc đời lại không phạm qua sai lầm nhỏ gì không từng làm qua một hai việc trái với lương tâm, nơi nào có thể không lo lắng?
Đạo nhân một bên nghe, một bên cất bước đi đến. Có Âm sai Âm binh nhìn thấy, cũng không dám cản. Thẳng đi đến Hỏa Ngục trong Quỷ thành. Trong thông đạo đã có thể trông thấy ánh lửa sáng ngời, không biết so với lần trước sáng ngời hơn bao nhiêu, chỉ đứng tại cửa thông đạo, sóng nhiệt đã từng trận đập vào mặt, dường như da mặt đều muốn bị nướng cháy. Đứng ở cửa thông đạo là mấy tên yêu quái toàn thân đỏ bừng, không sợ ngọn lửa, dáng dấp cực kỳ cao lớn, béo tốt không thôi, mỗi khi có Âm sai áp lấy quỷ hồn đi tới, chúng nó sẽ tiếp nhận, mang vào bên trong Hỏa Ngục, những con quỷ đó sẽ vật lộn và khóc lóc dưới bàn tay khổng lồ như một cái quạt của chúng, nhưng không hề có tác dụng, Quỷ Soa thấy thế cũng là mười phần không đành lòng. Lúc này Hỏa Ngục đường đường chính chính đã trở thành lò luyện đan. Sự can đảm của Quốc sư thật sự không phải người thường có thể so sánh.
- Bên ngoài hồ yêu tấn công, khí thế hùng hổ, ngọn lửa ở nơi này đang ở mức mạnh nhất và sẽ không dừng lại. Tống Du cất bước đi vào. Mấy tên yêu quái thấy thế, nhất thời sững sờ, dường như ngoại trừ chúng nó, từ trước tới nay chưa từng có ai hoặc quỷ nào dám chủ động đi vào bên trong Hỏa Ngục. Chờ bọn chúng phản ứng lại, đạo nhân đã từ bên cạnh bọn nó đi qua, đi vào trong thông đạo. Mấy tên yêu quái tất nhiên là nhao nhao trợn tròn con mắt, muốn đuổi theo, nhưng chỉ phóng ra mấy bước, liền mất đi ý thức, đồng loạt té ngã trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn.. Các Âm sai nhìn thấy, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. ...
"Hô...!"
Bên trong Hỏa Ngục tràn ngập ngọn lửa, ánh lửa tụ tập, sáng đến chướng mắt, vượt xa những gì đã nhìn thấy vào lần trước. Ngọn lửa lại bùng lên trong núi, kèm theo tiếng gió rít gào. Bóng dáng của đạo nhân chỉ trong nháy mắt liền bị nhấn chìm. Tuy nhiên ánh sáng của ngọn lửa bao vây lấy hắn, nhưng lại không tổn thương đến hắn dù chỉ một chút. Không riêng gì không tổn thương được người, góc áo đạo bào trên người hắn, còn có gậy tre xanh biếc trên tay hắn, ở trong lửa đều không có bất kỳ thay đổi nào. Đạo nhân chậm rãi đi tới vùng ven của Hỏa Ngục, ngẩng đầu liếc mắt một cái, đảo mắt một vòng, lại cúi đầu nhìn về phía dưới đáy. Không chỉ có ánh lửa trở nên thịnh vượng, ngọn lửa cũng thay đổi. Lúc này ngọn lửa bên trong Hỏa Ngục mười phần đặc biệt, có linh tính cùng với công hiệu đặc biệt, khi nói đến tác dụng thiêu đốt âm hồn thì có thể không dữ dội như lửa bình thường, ít nhất âm hồn bình thường cũng là sợ lửa bình thường, cho dù là lão quỷ ở bên trong lửa bình thường cũng kéo dài không được bao lâu, nhưng ở bên trong ngọn lửa này, cho dù là quỷ mới cũng sẽ không ở trong thời gian ngắn bị hồn phi phách tán. Ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt bọn họ, đốt thành tro bụi, nhưng lại lưu lại một vài thứ sau đó. Dưới đáy tràn đầy âm hồn, sợ phải lấy mức vạn để mà tính toán. Tất cả giãy giụa vặn vẹo bên trong ngọn lửa, kêu khóc cầu xin lòng thương xót. "A...!"
"Đau quá...!"
"Tiểu nhân biết sai! Tha cho tiểu nhân đi!"
"Tiểu nhân chỉ là người vừa mới phạm sai lầm, làm tổn thương người khác, sớm đã chịu qua hình hối cải để làm người mới...!"
"A a a...!"
Đây là sự đau đớn xuyên thẳng vào linh hồn. Tự nhiên cũng là tiếng khóc than thẳng vào linh hồn. Tống Du trong lòng trầm mặc, lấy gậy tre chĩa xuống đất. "Bành...!"
"Ông!"
Một luồng ánh sáng nhất thời đẩy ra. Ngọn lửa nhất thời như bị gió thổi, bị áp đảo trên mặt đất. "Thu!"
Đạo nhân chỉ phất phất tay. Toàn bộ ngọn lửa bên trong Hỏa Ngục nhất thời dâng lên, lại không phải dâng cao, mà chính là cách mặt đất bay đi, tất cả đều chuyển đến phía đạo nhân bên này, hội tụ thành bờ sông, lại từ từ thu nhỏ, lúc đến trước mặt đạo nhân, đã hội tụ thành một viên hỏa châu kích thước bằng trứng bồ câu, lơ lửng ở trên người đạo nhân. Toàn bộ ánh sáng của Hỏa Ngục rất nhanh trở tối. Tuy nhiên lại không gọi được là bóng tối, bởi vì trên toàn bộ vách tường của Hỏa Ngục đều được khắc đầy lít nha lít nhít phù văn màu vàng đỏ, tản ra ánh sáng, đủ để chiếu sáng cả Hỏa Ngục. "A a a...!"
Những con quỷ trên đất vẫn còn đang kêu rên. Ngọn lửa dù đã biến mất, nhưng sự bỏng rát cùng với tổn thương do ngọn lửa mang tới không có nhanh như vậy tiêu tan, lẽ ra bọn họ vẫn phải lăn lộn trên mặt đất và đáng ra bọn họ vẫn phải khóc. Chỉ là âm thanh này cũng dần dần yếu đi. Từng tên Âm Quỷ ngẩng đầu nhìn lên. Vốn cho rằng là trừng phạt đã kết thúc, hoặc là Quốc sư khai ân, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy một đạo nhân đang đứng ở lối đi phía trên đỉnh đầu. "Chân nhân!"
"Tống tiên nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận