Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 317: Bức họa sống dậy (1)

Trong phủ Thái úy âm u đầy tử khí, tràn ngập một cỗ khí tức mục nát.
"Bẩm báo Thái úy, tiểu nhân đã trở về!"
"Tìm thấy vị tiên sinh kia chưa?"
"Đã tìm thấy!”
"Nói!"
"Tiên sinh kia nói, hắn nói..!”
Người tới ấp a ấp úng, nhìn thấy lão giả có dấu hiệu nổi giận, hắn mới vội vàng nói:
“Hắn nói lang quân ngày bình thường có hành vi ngang ngược, trong miệng bách tính tại Trường Kinh có thanh danh không tốt, lần này trừng trị là trừng phạt đúng tội, còn nói, còn nói trừng phạt nhẹ!”
"Khụ khụ khụ..!”
"Thái úy!"
"Vậy hắn là không muốn giải chú?”
"Thái úy chớ tức! Đạo nhân kia rất là phách lối! Theo tiểu nhân thấy, coi như hắn có chút đạo hạnh, Thái úy cũng không cần khách khí với hắn, càng không cần hậu lễ muốn nhờ như vậy! Đây là Trường Kinh, dưới chân thiên tử, chỉ cần gọi huyện nha cùng với cấm quân tuần tra bắt hắn, cùng lắm mời cao nhân phủ Tụ Tiên xuất mã!"
"Đến huyện nha, lại tìm người đi quân doanh!”
"Vâng!"
Thời gian dần dần trôi qua, từ sáng sớm đến giữa trưa.
Phủ Thái úy hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ho khan của lão nhân.
Lão giả râu tóc bạc trắng một thân hoa phục, ngồi ở trên ghế bành, cầm lấy quải trượng, mấy tên hạ nhân đứng phía sau. Quản gia trung niên một mực quỳ gối dưới đất trước mặt, nam tử trẻ tuổi ngồi ở một bên sắc mặt trắng bệch.
Trước mặt một trang giấy, viết những chuyện đã xảy ra.
Lão giả đã nhìn một lần lại một lần.
Quan binh đi mấy lần đều vô công mà trở về, làm bọn hắn cảm thấy rất nôn nóng.
"Khụ khụ khụ..!”
"Thái úy..!”
Có người lập tức quăng ánh mắt chú ý tới hướng lão giả.
"Không có gì đáng ngại. Đại sư thần dược, từ sau ngày hôm trước uống thuốc nằm dưỡng một ngày, hai ngày này ta đã tốt hơn nhiều, đều đi đường được!”
Lão giả nói, liếc mắt nhìn quản gia quỳ gối phía dưới, còn có nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh không nghe được lời này, dùng quải trượng đánh hắn một cái:
“Ngươi tên nghiệt chướng này, thành sự không có bại sự có thừa, nhìn ngươi lại dẫn đến tai họa gì!”
Nam tử ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng hơn.
Chỉ thấy miệng lão giả há ra hợp lại, mặt lộ vẻ sắc mặt giận dữ, lại một điểm âm thanh cũng không nghe thấy.
Loại cực hạn yên tĩnh này, khiến hắn sợ hãi.
Lúc này bên ngoài lại có người bước nhanh tiến đến.
"Thái úy!"
"Nói!"
"Quan sai cùng với cấm quân lại đi một chuyến, đây là lần thứ ba, vẫn là giống như trước đó, vừa mới đi vào, liền giống như bị mê hồn, lập tức đi ra, một đường đi trở về huyện nha và đại doanh!”
"Khụ khụ... Phủ Tụ Tiên thì sao?"
"Tại hạ vừa mới đi một chuyến đến Tụ Tiên Phủ, nói chuyện này, tuy nhiên người của phủ Tụ Tiên nói muốn xin chỉ thị của quốc sư!”
Người nói chuyện dừng một lát, rồi cúi đầu cho thấp hơn nữa:
“Quốc sư nghe xong, hạ lệnh cho tất cả mọi người không được phép đi ra ngoài, mà lại, mà lại quốc sư còn nói, gọi chúng ta đừng có lại đi tìm quan sai cùng với cấm quân, miễn cho rước lấy càng nhiều phiền phức!”
"Quốc sư thật sự nói như vậy?"
"Thật đã nói như vậy!”
"Nguyên thoại nói như thế nào?”
"Nói, nói Thái úy ngài không quản giáo tốt tử đệ trong nhà, cứ thế hắn ở trong thành tùy ý làm bậy, giờ thành một kẻ điếc, xem như... Xem như người ta khai ân, bảo chúng ta tự nhận không may, chớ lại dây dưa tiếp!”
"Hay cho ngươi, Trường Nguyên Tử! Lại nhục mạ ta như thế!"
Lão giả nhất thời giận dữ.
Suy nghĩ một chút, lại giận quá, kéo quải trượng lên lại đánh nam tử bên cạnh, quản gia quỳ dưới mặt đất bị dọa cho đến động cũng không dám động.
Đây là con trai độc nhất, có thể nào mặc kệ?
Không bao lâu, lại có người tiến đến bẩm báo, nói là huyện nha tiếp lệnh của quốc sư, không còn dám phái người đi. Vừa mới nói dứt lời, lại có người đến báo, tình huống của cấm quân cũng không khác gì.
"Hỗn trướng!"
Lão giả một mạch quát, kém chút tức chết.
Chính bản thân có thể sẽ không sống được mấy ngày nữa, con trai độc nhất còn biến thành kẻ điếc, làm sao có thể cam tâm?
"Đi mời Mục đại sư!"
"Vâng!"
Dần dần lại từ giữa trưa đến giữa buổi chiều.
Người đang ngồi không hề cử động, người đứng cũng không dám nhúc nhích. Người quỳ trên mặt đất cảm giác đầu gối đã không phải là của mình, cũng vẫn không dám nhúc nhích. Bên trong căn phòng này phảng phất ngay cả không khí cũng ngưng trệ.
Thẳng đến khi bên ngoài có một người đạo nhân trung niên đi tới.
Lão giả nhất thời đứng dậy đón tiếp.
Người này họ Mục, tên là Mục Thọ, trước kia ở một đạo quán trên núi Lộc Minh Sơn học đạo, sau đó xuống núi đi vào Trường Kinh. Vốn nghĩ ban đầu ở cùng chỗ Phụng Thiên Quan với quốc sư tại Lộc Minh Sơn, liền tới tìm quốc sư là nơi nương tựa, không ngờ quốc sư tuy tiếp nhận hắn, nhưng lại chưa trọng dụng, ở Tụ Tiên Phủ mất mấy năm, bởi vì gây ra một ít chuyện chọc giận đến quốc sư, bị đuổi ra ngoài, từ đó lưu lạc giang hồ.
Người này đạo hạnh rất sâu, giỏi về chú thuật.
Sau khi đi vào Trường Kinh, nhất là từ khi lưu lạc giang hồ, giao lưu cùng đủ loại giang hồ kỳ nhân, đạo hạnh càng thêm tinh tiến.
Trước đây hắn dùng chú thuật hại đến mệnh quan triều đình, bị Võ Đức Vệ điều tra ra, suýt chút bị bắt đi chặt đầu, dưới tình huống khẩn cấp, là lão giả đã cứu được hắn, đối với hắn có ơn giữ mạng.
Lúc này đến, tất nhiên là lập tức hành lễ.
"Bần đạo gặp qua Thái úy, không biết Thái úy vội vàng như thế gọi bần đạo tới, cần làm chuyện gì?"
"Tiên sinh mau cứu con ta!"
Lão giả vội vàng nói một lần với hắn chuyện đã xảy ra, lại mời hắn tiêu trừ chú thuật trên người con trai độc nhất.
Ân cứu mạng lớn hơn cả trời, Mục Thọ không có mập mờ, lập tức đi đến trước mặt nam tử trẻ tuổi, nghiêm túc nhìn một lần, lại dần dần nhíu mày.
"Như thế nào?"
"Hồi Thái úy, bần đạo tuyệt không từ trên thân công tử phát hiện ra được vết tích nguyền rủa hay đạo pháp nào!”
Mục Thọ nói:
“Tuy nhiên pháp thuật trong thiên hạ thiên biến vạn hóa, cũng có rất nhiều thứ bần đạo không được chứng kiến!”
"Vậy thì như thế nào cho phải?"
"Muốn tháo chuông phải do người buộc chuông!”
Mục Thọ nói, hít hít cái mũi, nhíu mày, mắt nhìn lão Thái úy, trong lòng do dự, nhưng không nói gì.
"Đạo nhân kia rất là đáng ghét, đầu tiên là ta phái người trọng lễ muốn nhờ, hắn lại không chịu giải chú, về sau phái ra quan binh cùng với cấm quân, lại đều không công mà lui, bị Trường Nguyên Tử kia biết được, lại vẫn nhục ta một phen, lại hạ lệnh để huyện nha cùng với cấm quân không được phép lại hành động, thực tế khinh người quá đáng..!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận