Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 251: Tựa như chỉ là một ngày tầm thường (1)

"Oanh... ".
Hỏa quang thiêu hủy hết thảy, lộ ra bầu trời đêm lúc đầu.
Đợi đến hỏa quang tiêu tán, lầu các tinh xảo trang nhã cũng tốt, đèn đuốc năm màu xinh đẹp cũng được, hoặc là những nữ quỷ kiều mị lại xấu xí, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa hề xuất hiện qua.
Chỉ còn lại một mảnh núi hoang tối như mực.
Dù cho thị lực Ngô Sở Vi không tệ, vừa rồi ở bên trong Quỷ Lâu đèn đuốc sáng trưng, lại bị hỏa quang lắc một chút, lúc này cũng không nhìn rõ thứ gì, ngược lại nghe thấy có tiếng la hoặc kinh nghi hoặc sợ hãi bên người, khi nàng cầm kiếm nháy mắt quay người, chỉ là những âm thanh này đều là giọng nam tầm thường, nàng mới không có lập tức công kích.
"Thả lỏng. ".
Sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc.
Ngô nữ hiệp thở ra một hơi.
Đợi khi con mắt dần dần thích ứng bóng đen, mượn mặt trăng như câu, vạn điểm ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được ngọn núi hoang này, vô số gốc cây chết, ngựa buộc trên một gốc cây hướng Tây Nam, cố nhân Dật Châu đứng ở phía sau, cùng mấy nam nhân mặt mũi tràn đầy hoảng sợ ngồi dưới mặt đất.
Trong đêm tối nên không thấy rõ lắm, tuy nhiên cũng có thể trông thấy trần truồng như nhộng, rõ ràng không có mặc y phục.
" Y phục của các vị ở bên cạnh, tìm tòi một chút, mặc vào đi. ".
Tống Du nói.
"Các ngươi là ai?".
"Đây là nơi nào?".
"Ta vừa rồi không phải... ".
"Không phải trời còn chưa sáng sao?".
Bốn giọng nói bất đồng hỗn hợp vang lên.
Nghe ra được trong bọn họ có người là khách quen của Quỷ Lâu hoang dã này, chí ít không phải lần đầu tiên đến, mà có người lại không cảm kích, suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, trước kia cũng chưa nghe nói qua.
Có tiếng người còn có không ít trung khí, có người đã rất suy yếu, còn có người ôi vài tiếng, chắc là đau lưng.
Lập tức là loạt tiếng lục lọi mặc quần áo vào người.
Đợi đến y phục trên người bọn họ không sai biệt lắm, chỉ nghe một tiếng hỏa diễm nổ tung:
"Bồng... ".
Trong đêm đột nhiên nhiều thêm một chùm lửa lớn.
Là Tống Du không biết nhặt một nhánh cây từ đâu, bên trên nhánh cây tự động dấy lên hỏa diễm, vừa hay chiếu sáng một khu vực nhỏ giữa núi hoang.
Mấy gương mặt bị ánh lửa chiếu sáng, biểu lộ không giống nhau, người cùng ngựa, bóng dáng gốc cây đều dán ở trên mặt đất, mặt đất cũng không bình thản, sáng tối chập chờn, càng giống quỷ ảnh hơn so với mặt trắng hồng trang trong lầu các vừa rồi.
" Quỷ nơi này đâu?".
Ngô Sở Vi hỏi Tống Du.
"Đã không còn. ".
"Vậy mà đã không còn?".
"Tiểu quỷ mà thôi. ".
"Loại chuyện này vẫn là đạo sĩ các ngươi am hiểu. ".
Ngô Sở Vi nhíu mày, "Đáng tiếc không có để lại tín vật. ".
"Thuật nghiệp có chuyên công, nếu nữ hiệp về sau đi ra bên ngoài ngẫu nhiên gặp Âm Quỷ, đao kiếm khó thương, tốt nhất rời đi. Nhất định phải chém giết, có thể bôi tiên huyết lên trên lưỡi đao, người tập võ có huyết khí tràn đầy, có thể khắc âm tà. ".
"Cái này ta biết, không phải nghĩ có ngươi một bên à, vô duyên vô cớ, ta làm gì chém mình một đao?".
Bốn người còn lại nghe xong, đều hiểu.
Bốn người biểu lộ cũng không giống nhau.
Một người mở to hai mắt, sợ hãi không thôi.
Một người may mắn mà có chút dư vị.
Một người thất vọng lại như trút được gánh nặng.
Một người trách cứ hai người bọn hắn vì sao xen vào việc của người khác.
Nhánh cây trong tay dấy lên ánh lửa chiếu lên ngũ quan bọn họ sáng tối chập chờn, mượn một đám lửa nhỏ trên tay, đạo nhân nhàn nhạt liếc mắt về phía bọn hắn, nhìn suy nghĩ trong lòng.
Trên đời này không có lửa quả nhiên không được.
"Tinh trùng lên não à!".
Ngô nữ hiệp sắp bị tức chết, đi qua cho tên trách cứ bọn hắn hai cước.
Tống Du cũng không ngăn lại, vẫn đứng tại chỗ:
"Đêm trong núi rất lạnh, thôn trang phụ cận có lẽ có thể tá túc, nếu mấy vị ở gần, nên đi về nhà, nếu từ xa đến, cũng mời đi tìm một chỗ tá túc. ".
Có người nói tạ, có người phẫn hận.
Cũng có người bị Ngô nữ hiệp lưu lại.
"Đám quỷ bị ngươi ra một mồi lửa đốt sạch sẽ, cái gì cũng không có lưu lại, tuy nói bắt yêu trừ quỷ chuyện thường thường như thế, tuy nhiên cứ như vậy, theo quy định của quan phủ, phải chờ một tháng đến nửa năm lại không có yêu quỷ xuất hiện sau khi chúng ta nhận nhiệm vụ, chúng ta mới cầm được đến tiền thưởng. ".
Ngô nữ hiệp nói, "Tuy nhiên ở chỗ này có người nhìn thấy, là bị một mồi lửa của ngươi cháy khét làm tỉnh lại, có hắn làm chứng, chúng ta có khả năng cầm tới tiền thưởng chỉ trong mấy ngày. ".
"Nữ hiệp cân nhắc chu đáo. ".
Tống Du chắp tay với nàng, lập tức nhìn về phía vị ăn mặc phong cách thư sinh nhưng còn hơi lộn xộn một bên cạnh, giới thiệu bản thân:
"Tại hạ họ Tống tên Du, nhân sĩ Dật Châu, nhận nhiệm vụ tới đây trừ quỷ, hữu lễ. ".
"Tại hạ Ngô Sở Vi!".
"Tại hạ họ Cố... Họ Cố tên Nghi, nhân sĩ Cạnh Châu, đa tạ ân cứu mạng của hai vị, hổ thẹn hổ thẹn. ".
Cố Nghi chỉ đập đầu.
"Tại hạ thật sự là váng đầu, biết rõ nơi đây là núi hoang, vì sao trên núi hoang lại có lầu các xinh đẹp mà Châu thành nơi khác không có, như thế nào lại có nhiều nữ tử Thiên Kiều Bách Mị như vậy, cũng không biết sao, hết lần này tới lần khác lúc ấy cũng không cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng Trường Kinh phồn hoa, vốn nên như thế, thật sự là thẹn với tiên hiền, thẹn với chỗ sách thánh hiền đã đọc... ".
"Đã là yêu quỷ thì có thể mê hoặc nhân tâm, nào có dễ dàng phân biệt. ".
Tống Du biết được dù cho có quỷ thuật mị hoặc, lấy đạo hạnh của hai con tiểu quỷ là không thể quá mạnh, tất nhiên là bọn họ sắc dục công tâm mới đi vào tìm vui, tuy nhiên đang cần người ta hỗ trợ làm chứng, cũng không keo kiệt an ủi hai câu.
"Túc hạ sau này nhớ, trên đầu chữ sắc có cây đao, nhất là đi trong rừng núi hoang dã, phải phân biệt nhiều hơn. ".
"Biết được biết được... ".
"Còn có thể đi đường?".
"Có thể! Có thể!".
Sợ bọn họ vứt hắn lại nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận