Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 493: Người Hòa Châu nào không biết đến ngươi? (1)

Sườn núi thoai thoải, mọc đầy cỏ dại, thế giới rộng lớn, một mảnh khô héo, đỉnh sườn núi có hai gốc cây khô, vốn là chỉ có nó tô điểm giữa mảnh thiên địa khoáng đạt, hôm nay lại có một đoàn người ở đây nghỉ chân.
Tiểu nữ đồng thuần thục nhặt lấy cành cỏ dại đã khô, lấy phương thức thiêu đốt tốt nhất xếp thành một đống, cúi đầu nói thầm, chỉ một ngón tay.
"Bồng !”
Trước mặt liền xuất hiện một đống lửa.
Không biết mấy năm gần đây nàng đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần, giống như đã thành thói quen của nàng, tất nhiên là không quan trọng gì.
Tiểu nữ đồng sau khi làm xong, cũng giống như chỉ ngáp và duỗi người một cái, không có bất kỳ ý muốn gì được khen ngợi, cũng không có hành động gì tiếp theo, rất thản nhiên ngồi xuống ở bên cạnh đạo nhân, quay đầu nhìn đồ vật mà mình thấy hiếu kì và suy nghĩ về những điều của riêng mình..
Gió đem lửa thổi sang một hướng.
Ngựa đen bị buộc vào một cây khô ở phía xa, ngựa đỏ thẫm thì một mình đứng ở một bên khác, hai con ngựa đều cúi đầu yên tĩnh gặm cỏ.
Đạo nhân thì quay đầu nhìn chăm chú nhìn xuống.
Phía dưới có một con đường chính, nhưng cũng có cỏ dại nối dài.
Không biết đã bao lâu không có người đi qua.
Bên cạnh truyền đến âm thanh của kiếm khách:
"Không có bất kỳ ai!”
"Đúng vậy a!”
Đoạn đường này đã nửa ngày trôi qua, nói ít cũng đã đi bốn mươi dặm, nhưng mà ngoại trừ một đoạn vừa ra khỏi thành này gặp được có người đi đường, về sau đúng là không có gặp được một ai. Dường như ở hướng này, đã không có người đi đường đi qua, cũng không có người đi đường đi tới. Trời đất bao la mà trống trải, đầy rẫy một màu hoàng, tùy tiện tìm một cái sườn núi nhỏ, ánh mắt liền có thể nhìn ra cực xa, có thể ở giữa mảnh thiên địa này cũng chỉ có đám người bọn họ.
Loại cảm giác này vừa cô độc lại tự tại.
Trước mặt một trận âm thanh sột sột soạt soạt.
Lại là kiếm khách lấy ra thịt dê mua ở trong thành, cái gì cũng không cần, bắt đầu xiên nó lên và nướng trên lửa.
Tống Du cũng thu hồi suy nghĩ, tiến đến hỗ trợ.
Tiểu nữ đồng thì đã hoàn thành công tác của nàng, bởi vậy có thể ngồi ở bên cạnh đạo nhân, nhìn những người lớn bận rộn, nếu là thấy mệt mỏi, còn có thể đem thân thể lệch ra, tựa ở trên người đạo nhân. Ngoài ra, nàng có nhiều thời gian để làm việc của riêng mình và suy nghĩ về những gì nàng muốn suy nghĩ.
Thịt dê thượng hạng tươi ngon, thật sự là không cần quá trình ướp gia vị, chỉ cần nướng trên lửa, mùi thịt chín tự nhiên tràn ngập bốn phía, một chút mùi vị tanh nồng cũng không có.
Tống Du thì lại lấy ra một cái nồi đất nhỏ khác.
Bên trong có chứa bột ớt khô do chính mình xay và nhiều loại gia vị được thêm vào để tạo thành một nguyên liệu khô độc đáo của thời đại này, chưa kể dùng với thịt, khi nhúng vào nước và luộc bằng củi cũng rất ngon. Đáng tiếc cho đến trước mắt, trên đời này hưởng dụng qua cũng chỉ có hai người và một con mèo mà thôi.
Cẩn thận vẩy vào bên trên thịt nướng.
Thứ này rất quý, vào giữa năm Tống Du cũng chỉ trồng có hai cây mà thôi, lãng phí một chút cũng đau lòng.
Khi mở túi Lưu quận trưởng tặng ra, nó giống như Tống Du nghĩ, bên trong quả nhiên chỉ là một chút điểm tâm và lương khô, một số trong đó qua hai ngày phải ăn hết, một số dễ dàng mang theo, ngoài ra còn có một số quả hồng khô. Tống Du cầm mấy miếng điểm tâm chia cho kiếm khách mỗi người một nửa, cùng với thịt dê nướng thơm ngào ngạt, chính là cơm trưa hôm nay.
Đang đi đường có thể có một bữa ăn như thế, thật sự là tuyệt vời.
Mặc dù là một năm đầy khó khăn trong một năm thảm họa, mình thoải mái như thế, nhưng trong lòng thản nhiên và không sinh tâm ma quỷ, ngược lại một đường trừ yêu, cho nên cũng không thấy gì hổ thẹn.
Sau khi ăn xong, mỗi người một quả hồng khô.
Tam Hoa nương nương không ăn món này, nhưng thấy cả hai đều có đồ ăn vặt sau bữa ăn của riêng mình, nàng cũng không muốn kém xa.
Chỉ thấy tiểu nữ đồng đứng dậy bước nhanh tới, đến bên cạnh túi ống tìm tòi một trận, dường như lấy ra hai quả cầu nhỏ, lại trở về ngồi xuống, Tống Du vô tình quay đầu nhìn lại, thì thấy đó là hai quả cầu nhỏ được bọc trong bụi gỗ màu xám, giống như viên thuốc so với ngón tay cái không lớn bao nhiêu, chợt nhìn hắn cũng không nhận ra đây là cái gì.
Thẳng đến tiểu nữ đồng phối hợp cầm hai quả cầu nhỏ, một đập vào nhau.
"Ba...!”
Bóc ra lớp bột gỗ màu xám phía ngoài, cũng lột ra vỏ trứng, bên trong là hai quả trứng chim màu xanh đậm gần màu đen, mang theo hoa tùng xinh đẹp.
Ngay cả Tống Du cũng thấy sững sờ.
Không biết được nàng đã học được từ khi nào, cũng không biết nàng đã làm lúc nào, chỉ biết rằng nàng đã bỏ rất nhiều vật dụng riêng tư cho mèo vào bên trong hầu bao, đủ thứ cái gì cũng có. Tuy nhiên Tam Hoa nương nương xưa nay không lật đồ vật từ bên trong túi ống của Tống Du, Tống Du tự nhiên cũng sẽ không đi nhìn bên trong hầu bao của nàng nàng có thứ gì.
Tiểu nữ đồng phát giác được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn thẳng hắn một chút, tựa như không biết được hắn nhìn mình chằm chằm làm cái gì, nhưng cũng mặc kệ không hỏi, chỉ lột xong vỏ trứng, tùy tiện lau một chút tro, liền đem một quả trứng chim bỏ vào trong miệng của mình, nhai đi nhai lại.
Một quả khác đưa cho đạo sĩ, đạo sĩ lắc đầu.
Lại đưa cho kiếm khách, kiếm khách cũng nhã nhặn từ chối, nàng cũng không thèm để ý, liền tiếp theo đưa vào bên trong miệng của mình.
Ăn với khuôn mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng đắc ý.
Người thật sự là thông minh.
Nếu đổi là mèo con, ăn không hết trứng và thịt cũng chỉ có thể bị côn trùng ăn hết, nhưng là người thế mà có thể nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy, đem thịt và trứng biến thành dáng vẻ côn trùng không thích ăn.
Khó trách chỉ có người nuôi mèo, không có mèo nuôi người.
May mắn thay, mình thông minh và thích học hỏi...
Tiểu nữ đồng nghĩ như vậy, thì cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn xong, thu dọn đống lửa, yên lặng ngồi nghỉ ngơi một hồi, sau đó tiếp tục lên đường.
Lần đi này, lại từ buổi trưa đi đến hoàng hôn.
Còn chưa ra khỏi địa giới của Phổ Quận, trên quan đạo vẫn như cũ ít có dấu tích của con người, lần này buổi chiều, cũng chỉ gặp được một lão nông lên núi cắt cỏ, còn có hai đợt người đi đường đi đến Cảnh Ngọc.
Cánh đồng tuyết tồn tại dường như đem Quy Quận biến thành sự tồn tại giống như tư quận ở Nghiệp Sơn trong miệng thư sinh quỷ, không cô đơn, nhưng thực tế cô đơn, ngoại trừ những người địa phương có nhu cầu có thể ra vào Quy Quận, đã không có người từ nơi khác tiến vào Hòa Châu đi qua Quy Quận, cũng sẽ không có người từ Hòa Châu tiến về Ngôn Châu đi qua Quy Quận, khách lữ và thương nhân cũng sẽ không đi qua nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận