Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 376: Trời đất bên trong bức họa (2)

"Thì ra là thế...!”
Đạo nhân gật gật đầu.
Xem ra người nơi này cũng không phải bỗng dưng vẽ ra mà thành, mà là con cháu của gia tộc họ Đậu từng thế hệ được đưa vào từ bên ngoài vì nhiều lý do khác nhau.
"Những người ngoài này đều là người tị nạn mà đến, hoặc là tránh tác chiến, hoặc là trốn cái gì khác, bất quá hỏi bọn họ làm sao tiến đến, bọn họ cũng không trả lời được. Chúng ta người nơi này hiếu khách, địa phương cũng nhiều, hảo hảo chiêu đãi bọn hắn một phen, an bày ổn thỏa!”
Lão giả nói với hắn:
“Từ trong miệng bọn họ, có thể nghe nói rất nhiều sự tình bên ngoài!”
"Nơi khác nghĩ đến không tốt như nơi này!”
"Còn không phải sao, nghe nói ở bên ngoài, mình trồng ra được lương thực còn phải giao cho người khác, còn phải tác chiến, cầm đao, giết người!”
Lão giả lắc đầu, dừng một cái, nhưng lại nói:
“Tuy nhiên nơi này tốt thì tốt, nhưng cũng nghe nói có khác biệt lớn so với bên ngoài!”
"Khác biệt như thế nào?"
Tống Du vội vàng chắp tay:
"Còn mời lão trượng chỉ giáo!”
"Nơi này một năm đều như thế, không có ngày nóng ngày lạnh, tất cả đều là ban ngày, không có ban đêm, nghe nói ở bên ngoài, mỗi ngày trời đều sẽ tối, thế nhưng có thật không?"
"Thật!”
"Vậy khi tối tăm thì không thể ra ngoài trồng trọt nữa à?"
"Bình thường trời tối chúng ta sẽ đi ngủ!”
"Tất cả mọi người đều cùng nhau ngủ?"
"Vâng!”
Đạo nhân trả lời rất bình tĩnh, tựa như cũng không kinh ngạc.
"Thật không?"
"Xem ra nơi này không phải?"
"Chúng ta muốn ngủ thì ngủ, muốn thức dậy thì thức dậy, có những nơi phải đánh trống, đánh trống thì ngủ, đánh chuông thì thức, chỉ cần kéo rèm lại thôi!”
Lão giả có vẻ rất ngạc nhiên đối với những gì Tống Du nói:
“Tuy nhiên những người khác từ bên ngoài tới cũng nói giống như vậy!”
"Loại lương thực kia thì sao?"
"Lương thực vẫn được trồng, lớn lên rất nhanh, chỉ là chỉ có thể trồng ở bên trong ruộng đất kia, trồng ở nơi khác sẽ không mọc, càng không thể trồng vào phía sau khu đất cỏ lau kia!”
"Tại sao không thể trồng vào khu đất cỏ?"
"Cỏ lau bên kia có thần quái, chỉ mọc như vậy, không bao dài cũng sẽ không trở nên thiếu, sẽ không thay đổi màu xanh, cũng không thể chặt bỏ, tự nhiên càng không thể trồng loại cây gì!”
"Thì ra là thế!”
"Nhắc tới cũng thần kỳ a!"
Lão trượng cười hi hi:
“Có người nói với chúng ta đây là vườn của thần tiên, còn có người nói, chúng ta sinh hoạt ở bên trong một bức họa, hắc hắc, ngươi nói, nào có chuyện gì thần kỳ đến vậy?"
"Đúng vậy a!”
Đạo nhân cười gật đầu phụ họa, lập tức lại hỏi:
"Vậy trong này có thể đi ra ngoài không?"
"Đi ra không được, từ bên này đến bên kia chín chín tám mươi mốt dặm!”
Lão giả từ bên trái chỉ sang bên phải, lại từ phía sau chỉ đến phía trước:
“Phía sau xa nhất là đến bên hồ, không thể đi xuống hồ, phía trước xa nhất cũng chỉ có thể leo đến trên đỉnh núi kia, không thể vượt qua, nghe nói dài mười tám dặm!”
"Chỉ có thể sinh hoạt trong nơi này thôi sao?"
"Thế thì cũng không nhất định...!”
"Vì sao không nhất định?"
"Nghe nói có đôi khi cũng có người đi qua, không biết là vì sao, chỉ là đi qua rồi biến mất, cũng không trở về nữa!”
Lão giả nói lắc đầu:
“Cũng không biết họ đi đến đâu!”
"Khó trách bên hồ sắp đặt rào chắn!”
"Còn không phải sao...!”
Lão giả một bên nói một bên đánh giá vị đạo trưởng trẻ tuổi này.
Lại phát hiện bất luận mình nói như thế nào, vị đạo trưởng tự nhận là từ ngoại giới mà đến này đều thong dong trấn định, giống như không có chút nào cảm thấy kinh ngạc. Trong khi mình, người trước đây từng nghe nói về thế giới bên ngoài, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên khi nghe về thế giới bên ngoài từ miệng hắn, song phương so sánh, khác biệt cực lớn.
Lão giả càng chắc chắn với suy đoán của mình trước đó.
Và vì vậy, mọi điều không nói không biết, không biết không nói.
Đạo nhân không sai biệt lắm đối với nơi này đã có chút hiểu biết.
Nơi này chỉ có cuối thu, không có bốn mùa, chỉ có ban ngày, không có đêm tối, đông tây dài mười tám dặm, nam bắc tám mươi mốt dặm, không tính nhỏ, nhưng cũng không thể coi là rộng lớn, trong đó nhân khẩu xa xa chưa đạt tới mức bão hòa.
Biên giới hình như có rào cản, không thể đi qua, nhưng thỉnh thoảng cũng có người có thể từ đó xuyên qua, không biết đi đâu.
Một bên trò chuyện một bên đi, đã gần đến ngôi làng.
Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy nhà cửa chỉnh tề, thường có hồ đẹp, cây tre, cỏ, cũng thường nghe tiếng gà gáy, chó sủa.
Có người trong ruộng đất trồng trọt, có người đeo sọt đi ra ngoài hái rau, có người bưng bát ăn cơm, có người mới vừa thức dậy, mỗi người đều vui vẻ, ít khi thấy nét lo lắng trên khuôn mặt.
Lão giả mặc y phục chính là lúc làm nông, không thể nhận ra gì, tuy nhiên đến trong làng, từ trang phục của nam nữ trẻ tuổi có thể nhìn ra, mặc dù tổng thể giống với thế giới bên ngoài, nhưng cũng có những khác biệt nhỏ nhặt.
Như là những phụ kiện trên trang phục phổ biến ở bên ngoài trong những năm gần đây, nơi này không nhìn thấy.
Đạo nhân vừa đi vừa nhìn, đồng thời hỏi thăm lão giả bên cạnh, gần đây phải chăng còn có người tiến đến, lão giả thì lắc đầu nói không biết.
Đạo nhân vốn muốn đi tìm Đậu đại sư, tuy nhiên nơi đây rất rộng, tìm người gian nan, lão giả thì mười phần nhiệt tình, mời hắn vào trong nhà mình làm khách.
Đạo nhân chối từ đôi chút, cũng không tốt chối từ quá mức, sau đó đồng ý, theo lão giả đi vào trong nhà.
Trong nhà lão giả có bảy người, nghe nói đạo nhân từ bên ngoài đến, đều mười phần nhiệt tình, chuẩn bị rượu giết gà, khoản đãi với hắn, còn giữ hắn ở lại nhà. Từng người cùng hắn nói chuyện phiếm, hỏi đến chuyện ngoại giới, mỗi lần nghe được chỗ khác biệt đều kinh ngạc không thôi, phảng phất khó có thể tưởng tượng, lại có thế giới ngoại giới như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận