Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 278: Hạc Tiên Lâu nghe đàn (2)

Nam tử dừng một cái, nhìn Tống Du ăn mặc giản dị, chọn rượu tửu cũng là loại rẻ nhất, cười nói, "Huynh đài chắc hẳn cũng là một vị đại tài tử bụng có thi thư, chỉ là không biết tại hạ có thể có nhãn duyên này hay không, trước thưởng thứ đại tác của huynh đài một lần? Cũng xem như để huynh đài tham chiếu một hai. ".
"Túc hạ hiểu lầm. ".
Tống Du thành thật nói, "Tại hạ không rành về làm thơ viết chữ. ".
"Đó chính là phải bỏ tiền... ".
Nam tử nhất thời lộ ra vẻ hâm mộ, nói: "Thật ao ước huynh đài, nghe nói đi lên trên lầu sẽ nghe được rõ ràng hơn nhiều so với ở dưới lầu, huống chi Vãn Giang cô nương có dung mạo vô song, có thể thấy tận mắt nàng dùng tay mềm đánh đàn, chắc hẳn sẽ có cảm giác không giống như cách một tầng lầu lắng nghe cầm âm. Chỉ là tại hạ khốn quẫn, không bỏ ra nổi mười lăm lượng bạc, cũng chỉ đành ở dưới lầu nghe. ".
"Có lẽ khác biệt không lớn. ".
"Vậy thì kém nhiều!".
Nam tử nhất thời mở to hai mắt, giảng giải cho hắn một phen trên lầu và dưới lầu nghe có khác nhau lớn bao nhiêu, ở gần nghe và cách xa nghe lại càng có khác biệt to lớn, nói thẳng ra những người không tiền không tài giống như hắn, ở cách một tầng lầu nghe thì dù ngồi đâu nghe cũng như nhau.
Sau đó mới giảng cho Tống Dư phương pháp lên lầu.
Vãn Giang cô nương tự nhiên sẽ không chủ động lấy tiền.
Nói là chờ chút sau khi lão tiên sinh đánh đàn cáo lui, tiến về phía sau, người muốn lên lâu nghe Vãn Giang cô nương đánh đàn thì đi theo lão tiên sinh đi vào. Phía sau có mấy tiểu nhị đứng ở đầu bàn chờ đợi, ngươi dâng bạc lên, bọn tiểu nhị tự nhiên sẽ nhớ kỹ bộ dáng của ngươi, sau lại đi ra uống rượu làm vui, chờ thêm một hồi, bọn tiểu nhị tự sẽ ra mời ngươi lên lầu.
"Nhớ rằng! Muốn từng bước từng bước đi vào, không thể đi cùng người khác cùng nhau vào, như thế rất bất nhã!".
"Đa tạ. ".
Tống Du lộ ra ý cười.
Kiếm tiền thôi mà, làm cho thật phiền phức.
Tiếp tục uống rượu nghe đàn.
Một bàn sĩ tử bên người, nhỏ giọng đàm luận, nói là chuyện vài ngày trước Trần Đại quan nhân vẽ bóng trúc, một mực khen ngợi Trần Đại quan nhân, còn nói bắt nguồn từ việc trúc Tương Phi trong viện nhà bị chém đứt, nói ra mình đã trong bụi trúc kia đã bao nhiêu năm, từng cùng vị hảo hữu nào dạo bước dưới rừng trúc, nghe gió đàm luận về trăng, dù cho những trúc kia tương quan với yêu quỷ, cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Mèo Tam Hoa bên trong hầu bao ngẫu nhiên động đậy mấy lần, bị nam tử ngồi cùng bàn trông thấy, Tống Du hỏi hắn có thể mang mèo lên lầu hay không, hắn chỉ nói không nên bị bọn tiểu nhị trông thấy.
Không bao lâu, tiếng đàn ngừng lại.
Lão nhạc công thu hồi tay, đứng dậy hành lễ với mọi người, trong miệng nói: "Đa tạ chư quân, tiếp theo thì đến lượt chủ nhân nhà ta muốn lên lầu đàn tấu tiên nhạc, lão hủ sẽ không quấy rầy. ".
Khom người thi lễ, lui về phía sau.
Trong hành lang, nhất thời có người nhìn quanh hai bên, hai mặt nhìn nhau.
Rất nhanh có người đứng dậy, đi theo lão nhạc công về sau, cũng có người gần như đồng thời đứng lên cùng hắn, tuy nhiên nhìn nhau, chối từ hai lần, đứng dậy thoáng do dự một chút liền ngồi xuống, chỉ để lại kẻ sĩ trước hết nhất đứng lên đi vào phía sau đại sảnh, tựa hồ tất cả mọi người không muốn để người khác trông thấy hình ảnh bọn họ vì cao thượng trong lòng mà trả giá bằng tiền bạc rồi chen lấn nhau.
Tống Du ngồi ở bên cạnh xem mà cảm thấy thú vị.
Người kia ra, lại có người đi vào.
Thẳng đến cơ hồ không ai, Tống Du mới đứng người lên, giống như bọn hắn, đi đến phía sau đại sảnh.
Bên trong không có gì đặc thù.
Không khác gì chuyện mà nam tử họ Địch đã nói, có mấy tiểu nhị trẻ tuổi bưng món ăn, đa số trong mâm đều chứa đồ, che kín vải đỏ, nhìn không thấy bao nhiêu, chỉ có một cái vải đỏ không có đóng ở trên bàn.
"Tại hạ ngưỡng mộ Vãn Giang cô nương đã lâu, muốn lên lâu nghe cô nương đánh đàn. ".
Tống Du cũng rất chủ động, móc ra mười lăm lượng bạc, đặt ở phía trên một bàn trống duy nhất, "một chút tâm ý, không thành kính ý. ".
"Đa tạ khách quan. ".
Tiểu nhị cung cung kính kính khom lưng nói cám ơn: "Khách quan trở về uống rượu là được, chờ chút tiểu nhân sẽ đến mời khách quan. ".
"Đa tạ. ".
"À khách quan. ".
"Làm sao?".
Tống Du vừa chuẩn bị ra ngoài, lại quay đầu nhìn hắn.
Chỉ nghe hỏa kế này nhỏ giọng nhắc nhở: "Không phải chuyện gì gấp gáp, chỉ là muốn nói cho khách quan, người ngồi cùng bàn khách quan uống rượu chính là một người quen nói láo, khách quan không được dễ tin hắn. ".
"Nói thế nào?".
"Người này yêu cầm thích tửu, buổi chiều mỗi ngày đều đến ngoài tiệm nghe hát, lúc sáng sủa sẽ đứng ở trên đường, tự mang rượu, say sưa ngủ ở bên đường đến trưa. Nếu là gặp trời mưa, hoặc là ngày nào đó mình không có mang rượu tới, hắn sẽ giả vờ như đến trong tiệm bày ra bộ dáng tiêu tiền, chuyên chọn một bàn có một người, xem khách có dễ nói chuyện, tiến lên đáp lời, có thể uống rượu chùa một bữa. ".
"Thì ra là thế. ".
Tống Du nghĩ một hồi, lộ ra ý cười, lại hỏi, "Trừ uống rượu chùa ra thì còn lừa qua những thứ khác?".
"Thế thì cũng không có. ".
"Vì sao mấy vị không xua đuổi hắn?".
"Chúng ta có nói cho chủ nhân, chủ nhân thấy hắn là người yêu đàn, cho nên bảo chúng ta không cần để ý đến hắn. ".
"Như thế này à. ".
"Chỉ mời khách quan chú ý nhiều hơn, tặng hắn rượu thì không sao, nếu như hắn có nói chuyện khác, còn mời được dễ tin. ".
"Đa tạ. ".
Tống Du chắp tay với đối phương, liền đi ra.
Nam tử vẫn ngồi ở tại chỗ, quay đầu nhìn mưa trên đường, ánh mắt lại chăm chú nhìn Tống Du, chỉ là cấp tốc liền cúi đầu xuống, giả vờ như tùy ý hỏi: "Huynh đài có thuận lợi?".
"Thuận lợi. ".
Ngữ khí của Tống Du vẫn như cũ.
Giống như hắn chính là người cuối cùng, từ khi hắn đi vào, không có người lại đi vào. Chờ một lúc, mấy tên tiểu nhị đi tới, mời từng người đã đi vào lên lầu. Nếu có người muốn mang rượu đi lên, bọn tiểu nhị sẽ lấy theo chén và bình rượu ở trên bàn cho bọn hắn đi lên lầu.
Sau cùng mới mời đến Tống Du.
Chỉ là khi tiểu nhị hỏi hắn muốn nâng cốc mang lên hay không, hắn lại từ chối, chỉ người ngồi cùng bàn, hành lễ nói:
"Tại hạ thực tế không thích uống rượu, lại tới đây, không có chút rượu thì có hơi kỳ quái, uống không hết thì thật đáng tiếc. Nhìn túc hạ là người yêu rượu, tại hạ lại có duyên với túc hạ, nhận được túc hạ chỉ điểm, nếu như túc hạ không chê rượu này tiện nghi, xin túc hạ thay ta uống hếtđi. ".
"Đa tạ huynh đài. ".
"Đa tạ túc hạ. ".
Hai người nói lời cảm tạ lẫn nhau, Tống Du lúc này mới đeo lên hầu bao, đi lên trên lầu.
Đi đến trong thang lầu, nhìn lại.
Trên đường đã có không ít người đi đường.
Nhất thời tựa như nhớ lại chuyện xưa.
Năm đó lúc ở Dật Đô, lúc hoàng hôn mình đi ngang qua Tùng Lư, Dương Công ở bên trong đánh đàn, ngoài tường cũng là có không ít người yêu thích âm nhạc đứng đó, mình cũng đã từng là những người trong số đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận