Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 421: Ẩm thực gia tài ba của giới Mèo - Tam Hoa nương nương (1)

Cửa lớn đã đóng lại, trong phòng ánh nến lay động, chiếu rọi ra khuôn mặt của Lão Yến Tiên cùng với đạo nhân trẻ tuổi.
"Yến Tiên ở hải ngoại tìm kiếm được giống tốt, có thuận lợi không?"
"Đều là các huynh đệ bên ngoài tìm kiếm...!”
Lão Yến Tiên lộ ra vẻ xấu hổ:
“Cũng may các huynh đệ phần lớn cơ linh, tuy nhiên yêu ma hải ngoại dã man, không tuân theo quy củ, nhưng gây khó xử cho Yến Tiên cũng không nhiều, tuyệt đại đa số các huynh đệ ngược lại đều không có bị thương, vất vả ba năm, cũng coi như tìm được mấy thứ giống tốt, đặc biệt là vài giống mà tiên sinh từng nói qua!”
"Vất vả cho hậu bối của Yến Tiên!”
"Chỉ là hôm nay những giống tốt mang theo đã để lại trong cung, nhưng cũng còn một số trên đường, khi đến Trường Kinh, lão hủ nhất định sẽ mang đến cho tiên sinh xem qua!”
Tống Du cười cười, tiếp tục hỏi:
"Bệ hạ và Quốc sư nói thế nào?"
"Nhờ phúc của tiên sinh, Bệ hạ và Quốc sư đều rất khách khí, chỉ nói trước tiên thử trồng ở An Thanh, từ từ phổ biến!”
"Việc sắc phong thế nào?"
"Chỉ sợ phải đợi đến sau khi giống tốt thử trồng!”
"Cũng nên thế!”
Tống Du gật gật đầu nói.
Không thử trồng, ai biết ngươi mang về chính là giống tốt thật hay là giống tốt giả, không phát triển ra được, ai lại biết được nó có thích hợp với thổ nhưỡng Đại Yến hay không, đến cuối cùng có thể tạo phúc cho bách tính hay không.
"Vậy xin chúc mừng Yến Tiên!”
Tống Du nói với hắn:
“Đợi đến sau khi thử trồng mở rộng, thần vị của Yến Tiên sẽ thành, sau này sinh linh thiên hạ đời đời kiếp kiếp đều nhận được ân huệ của Yến Tiên, công đức vô lượng!”
"Đều là tiên sinh chỉ điểm!”
Lão Yến Tiên vội vàng nói, lập tức còn nói:
"Lúc trước tiên sinh nhờ lão hủ tìm kiếm cây trồng, lão hủ cũng đã tìm thấy!”
Tiếng nói vừa dứt, quay đầu nhìn một chút.
Mấy tên vãn bối liền riêng phần mình cầm lấy một cái túi nhỏ đi lên phía trước, đặt gọn gàng trên bàn trước mặt, cũng mở túi vải ra, biểu hiện ra cho Tống Du nhìn.
Mượn ngọn đèn, bên trong tất cả đều là quả ớt.
Ớt có hình dạng khác nhau.
"Các huynh đệ tại hải ngoại tìm kiếm mấy năm, ngược lại thật sự là phát hiện có một chỗ, mọc ra rất nhiều bụi cây thấp bé, kết lấy quả cay, người địa phương một mực đem chúng nó lấy ra ăn, đã ăn rất nhiều năm. Các huynh đệ đã thu thập một số loại khác nhau, mang về, không biết có phải đồ vật tiên sinh muốn hay không!”
Tống Du không khỏi đứng người lên, đầu gần ngọn đèn, tinh tế nhìn xem.
Quả bên trong túi thực sự đều đã phơi khô, có dài có ngắn, lớn có nhỏ có, có đỏ có vàng, tối thiểu hơn phân nửa có thể xác định là quả ớt.
"Đúng vậy!”
Tống Du quay đầu nhìn về phía Lão Yến Tiên:
"Đa tạ Yến Tiên!”
"Lão hủ cảm tạ tiên sinh còn không kịp nữa là!”
"Tất cả đều ở nơi này sao?"
"Mang về đều ở nơi này!”
"Vậy à...!”
Tống Du ngẫm lại, đưa tay từ trong túi mỗi cái cầm lấy mấy quả, liền nói với Yến Tiên:
"Tại hạ mỗi thứ chỉ lấy mấy quả là được, nhiều ngược lại không tốt mang theo!”
"Vậy còn dư lại...!”
"Nếu Yến Tiên có hứng thú, có thể gieo nó xuống đất, sau đó chia cho bách tính ở khắp nơi để gieo. Vật này kết ra quả liền có thể dùng cho nấu nướng, cũng có thể phơi khô về sau lại mang đi nấu nướng, ương tự như cây hồ tiêu và gừng!”
Tống Du nói với Yến Tiên đứng ở đối diện:
“Đặc biệt là ở những vùng đất nội địa thiếu rau cải, trên đường đi, tại hạ đã thấy nhiều bách tính nghèo khổ ở khu vực núi, nghĩ hết biện pháp đem cơm canh hống vào bên trong bụng, nếu có loại cây này, những người dân này có thể sống dễ dàng hơn khi không có thịt rau!”
"Xin theo lời tiên sinh nói!”
"Vậy liền đa tạ Yến Tiên!”
Tống Du cười nói:
“Có lẽ dùng không bao lâu, tại hạ đã không cần mình lại mang theo thứ này, cũng có thể ở các nơi trên Đại Yến mua được!”
"Lão hủ nhất định tận tâm tận lực!"
"Vật này rất có vị cay, gọi là quả ớt, như thế nào?"
"Quả ớt...!”
Yến Tiên ngẫm lại, nói ra:
"Chim én không thể cảm nhận vị cay, sau khi hoá hình, cũng không thích ăn cay, tuy nhiên lão hủ cũng nghe được, đây là cái tên thích hợp!”
"Vậy gọi là quả ớt!”
"Vừa vặn, hôm nay lão hủ gặp mặt Bệ hạ cùng với Quốc sư, nói về tên của những giống cây này, Quốc sư muốn lão hủ thay nó lấy tên, nhưng mà lão hủ nhất thời lại nghĩ không ra tên nào hay, nên nói đến thỉnh giáo tiên sinh!”
Lão Yến Tiên nói xong lộ ra vẻ mặt thấp thỏm, nhìn về phía Tống Du:
“Không biết tiên sinh phải chăng có ý định đặt thêm mấy cái tên không?"
Ánh mắt của Tống Du và Lão Yến Tiên đối mặt nhau.
Ánh mắt của Yến Tiên đục ngầu, lấp loé không yên.
Tống Du trong lòng cũng không thiếu sự tính toán.
"Đã là Yến Tiên cùng với tử tôn Yến Tiên vất vả mang về, tại hạ làm sao dám đặt tên cho chúng?"
Tống Du mỉm cười nói:
“Hãy do chính Yến Tiên đặt tên đi, hoặc là lấy chim én chi danh để đặt tên cũng tốt!”
"Lấy chim én chi danh?"
"Yến Tiên tùy ý!”
"Vậy theo ý tiên sinh!"
Lão Yến Tiên lập tức nói.
Mấy con chim én sau lưng không có lòng dạ sâu như hắn, đã cao hứng bay ra.
Tín ngưỡng quả thực quá mê tín, trên đời này cho tới bây giờ cũng không phải là làm việc tốt thì nhất định sẽ được người ghi nhớ, được người mang ơn. Thế nhân lại dễ quên. Tuy nhiên bọn họ thiên tân vạn khổ, ngàn khó vạn hiểm từ mấy vạn dặm xa ở hải ngoại tìm về giống cây tốt để cứu trợ nhân gian, nhưng dù ai cũng không cách nào cam đoan trên mấy chục năm hay trăm năm sau còn có bao nhiêu người nhớ được chúng nó là được một đám chim én mang về.
Nhưng nếu lấy chim én làm tên, thì không giống.
"Thời gian đã quá muộn, tại hạ hôm nay phải ngủ sớm, ngày mai còn phải rời kinh!”
Tống Du nhìn vị Yến Tiên này càng phát ra cao tuổi già nua:
“Yến Tiên bôn ba vất vả, không có chuyện cũng xin đi về nghỉ ngơi sớm chút đi!”
"Tiên sinh ngày mai phải rời kinh?"
"Đúng vậy a!”
"Lão hủ còn nói sẽ mang giống cây đến cho tiên sinh xem qua sau vài ngày!”
"Nếu những gì Yến Tiên mang về đã là giống tốt thật, tại hạ sau này tự có thể ở nơi khác nhìn thấy, không cần phải nóng lòng nhất thời!”
Tống Du nói:
“Tại hạ vì đợi Yến Tiên, đã ở Trường Kinh trì hoãn quá lâu, không tốt lại ở lâu!”
"Cũng tốt...!”
Yến Tiên ngẫm lại, lúc này mới gật đầu.
Chỉ là ánh mắt có chút lấp lóe, đứng dậy cũng có chút do dự, dường như có lời muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận