Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 321: Giang hồ và họa sĩ (1)

Đường phố Liễu Thụ, trong tiểu lâu.
Đạo nhân mở hai mắt ra.
Một quả cầu vải giống như một túi cát nhỏ xẹt qua không trung, mèo con nhảy dựng lên vững vàng tiếp được, sau đó ngậm vào trong miệng.
Lúc đầu nàng chạy về hướng nữ tử, tuy nhiên trông thấy đạo nhân mở to mắt, nàng lập tức liền chuyển đổi phương hướng, đi về phía đạo nhân, đứng lên đem vải cầu đặt ở trên đùi đạo nhân.
"Được lắm, ngươi thật không có lương tâm, uổng phí ta chơi với ngươi lâu như vậy!"
Ngô nữ hiệp giả vờ như tức giận, tuy nhiên ngữ khí lại mang cười, sau khi nói xong, liền quay đầu nhìn về phía đạo nhân:
“Ngươi vừa làm cái gì vậy?"
"Việc nhỏ mà thôi!”
Đạo nhân nhặt cầu trên đùi, ném ra.
Ngô nữ hiệp ở bên cạnh truy hỏi:
"Có phải là phủ Thái úy tìm người thu thập ngươi? Muốn cùng ngươi đấu pháp?"
"Nữ hiệp thông minh!”
"Đừng dùng những lời nói với mèo mà nói đến ta!”
"Nói đến quen thuộc!”
"Phủ Thái úy tìm được người như thế nào thu thập ngươi? Đã bị phong ấn chưa? Ngươi hóa giải chưa? Làm sao hóa giải?"
Ngô nữ hiệp dường như đối với chuyện như thế này phá lệ cảm thấy hứng thú:
“Nói cẩn thận một chút!”
"Như thế được rồi!”
Tống Du đáp:
“Phủ Thái úy mời đạo nhân đến, muốn thi chú hại ta!”
"Xem ra chuyện đợt này đã được hóa giải?"
"Hóa giải!”
"Nói với ngươi phủ Thái úy không dễ chọc vào, không nói đến quan phủ, kỳ nhân dị sĩ dân gian người ta cũng đều mời tới được!”
Ngô nữ hiệp cảm thán nói:
“Có tiền có thể sai khiến quỷ thần a, về sau ngươi sẽ gặp phiền phức!”
"Tại hạ am hiểu đấu pháp, những trò khó khăn như kỳ môn pháp môn, đối với tại hạ mà nói ngược lại đơn giản!”
"Quan phủ kia đâu?"
"Đó là một phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức!”
"Khẩu khí rất lớn!"
Ngô nữ hiệp cười nói:
“Nếu là quan phủ treo bảng bắt ngươi, ngươi sẽ giải quyết như thế nào?"
"Có thật nhiều biện pháp có thể giải quyết!
"Nói nghe một chút!”
"Tựa như sơ lược thông biến hóa chi thuật của tại hạ!”
"Ài nha! Cái này tốt! Cái này tốt!"
Ngô nữ hiệp liên tiếp gọi hai tiếng tốt, sau đó mới nói:
“Ta còn tưởng rằng ngươi bị buộc sẽ sớm rời khỏi Trường Kinh, tiếp tục chu du thiên hạ, xem ra là ta lo ngại nhiều rồi!”
"Tại hạ chí ít cũng sẽ đợi cho sang năm!”
"Vậy thì tốt, ta thực sự còn có chút không nỡ từ biệt ngươi!”
"Nhưng cũng cuối cùng cũng sẽ có từ biệt!”
"Đúng vậy a!”
Ngô nữ hiệp cũng đáp lại một câu, hơi xúc động.
"Tuy nhiên đó cũng là chuyện sau này, chuyện sau này sau này hãy nói, trước hãy nói chuyện trước mắt!”
Ngô nữ hiệp dừng một cái:
“Ngươi đạo hạnh không thấp, bị người hại, về sau cần phải đi lấy lại danh dự?"
"Đã tìm về!”
"Ừm?"
"Đã tìm về!”
"Làm sao tìm được về?"
"Đưa ra một trừng trị nho nhỏ, khuyên hắn sửa đổi!”
"Ngươi chẳng lẽ cũng đem Thái úy biến thành kẻ câm điếc a?"
"Thế thì không có!”
"Vậy là tốt rồi!”
"Không biết nữ hiệp có biết Đậu Thu Nghiêu Đậu đại gia?"
"Đậu đại gia?"
Ngô nữ hiệp nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn:
“Ngươi tại sao lại hỏi người này?"
"Tại phủ Thái úy gặp gỡ hậu nhân của hắn!”
"Người kia lại trốn ở phủ Thái úy? Khó trách nhiều người trong giang hồ như vậy cũng không tìm được hắn!”
"Nghe như vậy nữ hiệp biết hắn!”
"Có biết!”
Ngô nữ hiệp nhếch miệng, liền nói đến:
"Đậu Thu Nghiêu chính là bậc thầy họa sư mấy trăm năm trước, nghe nói hắn kỹ nghệ thần thông, có tài năng vẽ người sống dậy. Bất quá hắn rất ít họa người, cũng không có họa tác họa người lưu lại truyền đến hiện tại. Cũng có người nói có truyền thừa, chỉ là đều bị những thế gia đại tộc kia cất giữ. Cũng có người nói hắn họa người đều sống, tự nhiên từ bên trong họa chạy ra, họa liền thành không họa. Dù sao ta chưa từng thấy qua hắn có bức họa vẽ người hay vẽ động vật gì lưu lại!”
"Vị tiền bối kia của nữ hiệp, lúc trước muốn tranh đoạt đồ vật, chẳng lẽ chính là họa tác lúc trước Đậu đại gia lưu lại?"
"Ngươi thế nào biết?"
"Đoán!”
"Thông minh!"
Ngô nữ hiệp gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Rất nhiều năm trước trên giang hồ có nghe đồn, nói năm đó Đậu đại gia lưu lại một bức họa tác tuyệt thế, đều quý giá hơn so với tất cả bức họa trước đó, một mực bị hậu nhân của hắn cất giấu. Không biết được là thật hay giả, dù sao tùy tiện bán đi một bức họa của Đậu đại gia tiền cũng đủ cho rất nhiều người trong giang hồ dùng tám đời!”
"Chỉ là ban đầu Đậu gia cũng không dễ chọc vào, rất nhiều người trong giang hồ cũng không dám công khai đi đoạt, nghe nói ngược lại có một số đạo tặc lén trộm chui vào phủ thượng đi tìm, cũng không có tìm được. Về sau Đậu gia xuống dốc, tuy nhiên hậu nhân Đậu gia cũng thông minh, rất nhanh đã trốn vào trong giang hồ!”
"Thiên hạ rộng lớn, tìm người nơi nào dễ dàng?
"Mấy năm gần đây lại truyền ra tin tức, dường như là để lộ bí mật trước kia Đậu gia cưới nàng dâu, tóm lại một đống người giang hồ tìm đến, hậu nhân Đậu gia không thể không thu gom hành lý, lần nữa đi xa tha hương, trôi dạt khắp nơi, không biết trốn hướng nơi nào!”
"Lần trước nghe được tin tức này, chính là năm trước!”
"Nhưng không ngờ này hậu nhân Đậu gia lại trốn ở phủ Thái úy, hơn phân nửa họa tác này cũng rơi vào phủ thượng Thái úy, dạng này cũng tốt, trên giang hồ có thể bớt tranh chấp, ít người phải chết. Ta nghĩ bọn hắn to gan, cũng không dám đi đến phủ thượng Thái úy giật đồ a!"
"Thì ra là thế!”
Tống Du liên tục gật đầu, lộ ra ý cười.
Kỳ thật từ lúc hắn đi vào Trường Kinh đến nay, tuyệt không cố ý đi xem quá nhiều đồ vật, đa số đều dựa vào duyên phận, gặp thì mới xem, gặp thì mới nghe, nên biết được nhiều thứ đều là từ những góc nhỏ xíu.
Hôm nay có khá nhiều mối quan hệ nhỏ nhặt mà đã nối lại với nhau.
Đến mức tại trong đầu phác hoạ ra hình ảnh.
Sau khi Đậu gia xuống dốc, năm đó hậu nhân Đậu đại gia ẩn vào giang hồ, không biết thật có bảo vật, hay chỉ là tin đồn, nhưng không may là một số người trong giang hồ không thích nói lý lẽ. Hậu duệ của nhà họ Đậu không có lựa chọn khác, chỉ biết trốn tránh khắp nơi Mùa đông năm ngoái, thế hệ hiện tại đã chọn trốn đến Trường Kinh, không biết tin tức đã bị rò rỉ ra sao, không biết làm sao mà bị người trong giang hồ truy đuổi, trước khi đến Trường Kinh, họ gặp phải người giang hồ chặn đường.
Cũng may năm đó Đậu đại gia vẫn là lưu một số bảo vật, tựa như bức Nhị Hổ tranh núi đồ này.
Đậu đại sư, người mà hắn nhìn thấy hôm nay, vừa chạy vừa trốn, tại ngoài thành Trường Kinh bị vây hiểm chặt, may mắn gặp được Vũ Quan dẫn bình vào kinh trực luân phiên, Vũ Quan chính nghĩa, cứu được hắn, sau đó vào kinh.
Không biết làm sao người giang hồ tự có tình báo, bản lĩnh không nhỏ.
Tại Trường Kinh hắn thường hay bị người tìm tới cửa, chuyên chọn ban đêm đột kích, ý đồ đoạt bảo, khiến cho hắn mỏi mệt không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận