Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 627: Huyện Mặc Trúc, Triệu Châu (2)

"Trong nhà trọ lúc này không có nhiều việc kinh doanh, mọi người đều đã về nhà trong dịp Tết Nguyên Đán, việc kinh doanh sẽ tốt hơn sau Tết. Tiên sinh là người trong tu hành, tất nhiên thích thanh tịnh, nên đã chọn cho tiên sinh một gian phòng ở giữa phía sau, miễn cho sáng sớm bị nông hộ phía dưới bán món ăn đánh thức, cũng miễn cho ngửi thấy mùi hôi của phân ngựa ngoài sân!”
"Đa tạ!”
"Tiểu điếm có đồ ăn, nhưng phải sớm nói trước, bình thường cũng sẽ cung cấp nước sôi, nước nóng cùng với nước tắm, cũng phải báo trước và tính phí riêng, ngọn đèn dầu than lò sưởi cũng đều được tính phí, dùng bao nhiêu thu bao nhiêu. Đối diện quán trọ có cửa hàng bán đồ ăn, tiên sinh nếu muốn tự mình làm cơm, cũng có thể mượn dùng nhà bếp, và tiên sinh sẽ được cung cấp một ít dầu, muối, nước sốt, giấm và củi khi cần thiết!”
"Tại hạ ghi lại!”
"Đi ra ngoài bên trái có quán trà, bên phải không xa, hắc hắc, có tửu quán, có cô nương, quán đánh bạc cũng ở bên kia, tiên sinh nếu nhàn rỗi, muốn tìm việc vui, cũng có thể đi xem một chút!”
Chủ quán cười nói:
“Tuy nhiên gần đây ở phía bắc rất không yên ổn, Triệu Châu chúng ta mặc dù khá hơn, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút tin đồn gặp phải quỷ, không biết tiên sinh có sợ hay không, dù sao ban đêm hãy cố gắng ít đi ra ngoài, chúng ta nơi này nhỏ, khi trời tối, ngoại trừ tửu quán cùng với quán đánh bạc cũng không có việc gì vui có thể tìm!”
"Cần phải thông báo cho chủ quán, tại hạ còn có hai vị bằng hữu ở chỗ này, một vị là thiếu niên tuấn tú, một là nữ đồng mấy tuổi, có khi có thể sẽ ra vào quán trọ, đến tìm tại hạ!”
"Hiểu rồi!”
"Liền cực khổ chủ quán hao tâm tổn trí!”
"Tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt, có việc thì gọi ta!”
Chủ quán nói xong liền lui ra ngoài, thái độ cung kính.
Tống Du thì buông túi ống xuống, vừa mở hầu bao ra thì từ bên trong một con mèo Tam Hoa chạy ra, trái xem phải xem, hết sức tò mò, lập tức bắt đầu chạy khắp nơi ngửi ngửi, để làm quen với nơi xa lạ này, lại vừa mở túi ống bên cạnh ra, từ bên trong bay ra một con chim yến.
Chim yến tính tình cùng với mèo Tam Hoa khác biệt, đối với loại hành vi lén lút đưa mình vào quán trọ này, cảm thấy áy náy:
"Cho tiên sinh thêm phiền phức!”
"Không có gì!”
Tống Du đối với chim yến nói, lại hỏi:
"Vậy ngươi ngày bình thường sống ở đâu?"
"Ta vẫn là không quen bên trong ở nhà, thấy ngoài cửa có cây to nên cứ ở trên cây hoặc là trên mái nhà cũng được, cũng tốt giúp tiên sinh canh gác, trông ngựa cho tiên sinh!”
"Cũng tốt!”
Cũng không phải là quán trọ người ta nhất định không cho phép chim yến vào ở.
Chỉ là trong thời tiết lạnh giá này, chim yến giải thích cũng phiền phức, muốn nói rõ chim yến nhà mình trời sinh tính rất nghe lời, càng phiền toái hơn. Dù sao hắn biết được chim yến bình thường đều thích ở tại đất trống trải, nơi không gian mở, dù cho ngủ ngoài trời hoang dã hắn cũng phải nghỉ ngơi trên cành cây không bị cản trở tầm nhìn, không thích ở trong nhà, nhiều khi chỉ bay vào trong nhà khi không có việc gì, Tống Du thì lười nhác nhiều lời cùng chủ quán.
Về phần Tam Hoa nương nương, nàng chỉ là ngủ quên ở bên trong túi ống mà thôi.
"Nơi này giống như có mùi gì đó...!”
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu lại nói với Tống Du.
"Chỉ là có chút mùi nấm mốc!”
"Mùi nấm mốc!”
"Chỉ cần mở cửa sổ cho thông gió!"
Đạo nhân đi mở ra cửa sổ, tuy là nói mở cửa sổ thông gió, nhưng thổi một hơi, thổi tới chính là một cơn gió mạnh.
Cơn gió này rất nhanh đã đem mùi nấm mốc trong phòng cuốn đi.
Thời điểm Tống Du quay người, mèo Tam Hoa đã hóa thành nữ đồng, học bộ dáng ban đầu của hắn, nàng bắt đầu lấy ra tất cả những thứ cần thiết từ trong túi ống ra.
Chủ quán có những chiếc bình đất sét và những chiếc bát dày để đựng nước uống, nhưng bọn hắn cũng có mang theo, đều lấy ra bày trên bàn.
Đèn lồng nguyên bản đặt ở bên cạnh túi ống được nàng cầm tới bên giường.
Hầu bao của mình, con dao cùng với lá cờ cũng muốn cất kỹ.
Biết được đạo nhân mỗi lần đến một nơi mình chuẩn bị ở lại đều muốn viết vài thứ, cho nên bút mực giấy nghiên cũng phải lấy ra.
Tiểu nữ đồng cẩn thận tỉ mỉ, như một người lớn nhỏ.
Lại thật sự có mấy phần cảm giác như đạo đồng.
Kỳ thật Tống Du biết, chẳng qua là trong lòng nàng nghĩ: "Tam Hoa nương nương là một con mèo trưởng thành rất lợi hại và mạnh mẽ cho nên đã đến lúc chăm sóc cho đạo sĩ" tư duy quấy phá a. Khi mèo con của gia đình bình thường lớn lên, có khi cũng thích trái lại tự nuôi dưỡng chủ nhân, phảng phất có thể từ đó thu hoạch được cảm giác thành tựu.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương!”
Tống Du cười nói một tiếng, lại ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài đường đi một lát, tiểu nữ đồng tiện thể đã chuẩn bị mực cho hắn.
Đành phải đi qua ngồi xuống, theo thường lệ trải rộng ra giấy trắng ra.
Vốn là dự định đi đến Triệu Châu nghỉ ngơi, nhưng khoảng thời gian này là dịp Tết, phương bắc lại là trời đất bao phủ bởi tuyết, trời lạnh không nói, con đường cũng khó đi, nên tốt nhất là đợi đến khi sau Tết rồi mới khởi hành. Tuy nhiên sau khi nghe hươu yêu kia nói vài câu nên ở lại Việt Châu trì hoãn thêm một tháng, nên giờ chỉ có thể đến đây thôi.
Mùa đông lạnh giá, tháng chạp lại đến Tết, trời đất bao phủ bởi tuyết, không nên đi đường xa, không đi đến thành châu sầm uất, mà ở lại thị trấn nhỏ hẻo lánh này một hoặc hai tháng, đến khi tuyết tan, xuân về rồi tiếp tục chu du.
Những gì mà ta thấy và nghe được ở Việt Châu, đều nên ghi chú kỹ lưỡng.
Không riêng gì hồ Ngũ Thải thác nước Việt Long, cũng không riêng gì thần điểu bay qua bầu trời đêm bên trên rừng cây Thanh Đồng kia, thần linh lần đầu lên trời là ở núi Thiên Trụ, còn có xác chết trải rải khắp đất, gặp phải người kể chuyện cùng với linh vận dị dạng, còn có con suối bờ sông đóng băng mà có thể đi bộ, tựa như hạt sương ảo mộng, và mỗi đêm mèo Tam Hoa bị lạnh đều đến chui vào trong ngực.
Đạo nhân rất có kiên nhẫn, viết một tờ lại một tờ, chữ viết từ đầu đến cuối trầm ổn không thay đổi.
Tam Hoa nương nương thì đốt lò sưởi cho hắn, chính bản thân nàng sợ lạnh, cũng cảm thấy hắn cũng sợ lạnh giống vậy, thế là đem lò sưởi đẩy lên bên chân của hắn, lại gọi chim yến từ cửa sổ tới cùng nhau sưởi ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận