Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 625: Một câu chuyện phiêu lưu có thật (2)

Đổng Chí theo sau, tiểu nữ đồng lại đưa cho hắn một bát cháo bánh cùng với một miếng thịt thỏ, tay rất nhỏ, cháo bánh cũng chỉ là một nắm nhỏ, chính là điểm tâm sáng nay.
Đổng Chí vừa đi vừa ăn, lảo đảo.
Tiểu nữ đồng khi thì leo lên trên lưng ngựa, khi thì xuống tới cùng đi theo, khi thì bẻ một cây gậy gỗ đập cỏ khắp nơi, khi thì lấy ra một con dao găm chọc vào chỗ này và rạch chỗ kia trông rất nghịch ngợm và hoạt bát, chim yến thì bay ở phía trước dẫn đường cho bọn hắn, cẩn trọng líu ríu, thỉnh thoảng phóng lên tận trời, chờ một lúc lại bay trở về.
Con ngựa đỏ thẫm nhu thuận đi theo.
Đạo nhân thì dùng gậy đi đường, không nói nhiều.
Trên đường nghe thấy tiếng kêu gấu, đem Đổng Chí dọa cho phát sợ, tuy nhiên tiểu nữ đồng chỉ vung vung lá cờ lên, liền gọi ra mười mấy con sói lớn, không đợi nhìn thấy gấu, gấu đã bị đuổi đi.
Đạo nhân kia thì cười nói cùng với tiểu nữ đồng:
"Bất tri bất giác, Tam Hoa nương nương cũng là đại yêu quái có thể đánh nhau cùng với gấu hổ!”
Một câu Tam Hoa nương nương.
Một câu đại yêu quái.
Để Đổng Chí ấn tượng cực sâu.
Chỉ là người ta chưa từng có biểu hiện ra ác ý, Đổng Chí cũng xác thực không còn cách nào khác, liền một mực đi theo bọn họ.
Buổi sáng cùng ngày, rất nhanh đến buổi trưa, cũng đã đi ra khỏi khu rừng cây Thanh Đồng. Tuy nhiên lại đi nửa ngày, đến giữa buổi chiều, một đoàn người mới đi ra khỏi phạm vi chướng khí bao phủ.
Y nguyên đất đầy tuyết, toàn bộ thế giới đều thành màu trắng, bên cạnh mọc ra mấy gốc cây, cành lá rậm rạp, tuy nhiên trên cây kết lại không phải lá cây, mà chính là tinh thể băng óng ánh trắng như pha lê, giống băng lại giống tuyết, mà thế giới phía trước vốn đã một mảnh quang đãng, quay người nhìn về phía sau, thì là sương mù mênh mông.
Đổng Chí vẻ mặt đờ đẫn, cảm giác như mình vừa mới từ bên trong một thế giới thượng cổ đi ra, trở về hiện thực.
Cũng là lúc này, đạo nhân dừng bước lại.
Chỉ thấy đạo nhân chỉ vào phương nam, quay đầu nhìn hắn:
"Nơi đây đã không còn chướng khí, túc hạ muốn từ Quang Châu đi, thì phải đi về phía nam, túc hạ có bản lĩnh một thân sinh tồn nơi hoang dã, chúng ta không tiện đường, không thể đưa tiễn nhiều hơn được nữa!”
"Ta... Ta...!”
Đổng Chí duỗi ngón tay ra phía trước, dường như không dám tin:
"Có thể đi trở về?”
"Vâng!”
Đạo nhân mỉm cười gật đầu với hắn:
"Nhưng con đường phía trước còn xa, chỉ nguyện thuận buồm xuôi gió, cẩn thận một chút!”
"Chuyện này...!”
"Mời đi!”
Đổng Chí lảo đảo bước ra mấy bước.
Nhớ tới mấy ngày trước mình bị vây ở trong rừng Thanh Đồng, chướng khí trùng điệp, sương mù che mắt, bất luận đi hướng nào đều giống nhau như thế, bây giờ vẻn vẹn thời gian hơn nửa ngày, đã đi ra được, nhớ tới hai ngày trước trong rừng cây Thanh Đồng này sương mù nồng nặc tựa như cảnh tượng thế giới thượng cổ, sau đó nhìn thế giới trong trẻo và sạch sẽ trong tuyết trước mắt, thực tế khó tránh khỏi có loại một loại cảm giác giật mình như một giấc mơ.
Tay giơ lên, kiểm tra mặt mình, vốn định thanh tỉnh một chút, nhưng lại đột nhiên phát hiện, vết thương vốn có trên mặt, vết phồng rộp trên khóe miệng của mình đều đã không còn, trên mặt sờ tới sờ lui sạch sẽ, vội vàng dùng đầu lưỡi liếm quanh miệng một lần, cũng không có bất kỳ cảm giác nhói nhói gì.
Càng thêm giống như là một giấc mơ.
Đổng Chí không khỏi xoay người.
Hắn bước ra khỏi hàng loạt dấu chân rời rạc trên tuyết, ở đầu bên kia của dấu chân là một cái cây khổng lồ, trên cây tất cả đều là hạt sương như tuyết như băng lại như pha lê, đẹp tới cực điểm, toàn bộ thế giới bao phủ trong làn áo bạc. Đạo nhân kia một tay cầm gậy một tay nắm lấy tiểu nữ đồng, rất bình tĩnh nhìn thẳng hắn, con ngựa đỏ thẫm bên cạnh có màu sắc bắt mắt nhất bên trong đất tuyết, chim yến đã bay lên trên cây, cũng cúi đầu nhìn hắn chăm chú.
Đổng Chí không khỏi cười khổ.
Hôm qua nghe đạo nhân này nói, mình sợ là phải về đến Hàn Châu mới biết có phải là huyễn cảnh, có phải là một giấc mơ hay không, lúc ấy còn xem thường, hiện tại xem ra, mình lúc này vẫn cảm giác như là giấc mơ, chỉ sợ một đường đi về phía nam cũng vẫn cảm thấy như là một giấc mơ, sợ là thật sự đợi đến khi đi đến Quang Châu, đi vào trong thành, nhìn thấy người ở, thậm chí trở lại Hàn Châu nhìn thấy người quen thuộc, mới có thể khẳng định đây không phải là một giấc mơ.
Nếu thật sự không phải là mơ, nhất định là gặp phải thần tiên.
Nó giống như những câu chuyện mà hắn đã kể suốt nửa cuộc đời mình.
Đổng Chí lảo đảo, càng đi càng xa.
Đạo nhân thì y nguyên đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn hắn, thẳng đến hắn đã thành một cái chấm đen nhỏ, dấu chân trên đất lan tràn ra xa, cũng nhìn không thấy, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Cũng chính là lúc này, hắn chợt có cảm nhận được gì đó, thế là lại quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Chướng khí dựa vào núi rừng mà sinh, cũng bao phủ núi rừng, nhưng ở bên trong chướng khí, lại có một bóng dáng của con hươu.
Con hươu này không rời đi mà ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tống Du có chút nghi hoặc, chắp tay hành lễ với hắn:
"Túc hạ thế nhưng có chuyện gì?”
Con hươu này còn không có lớn hơn một con cừu, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, một lát sau lại mở miệng nói tiếng người, thanh âm trong trẻo biến ảo khôn lường:
"Nghe nói phía tây Ngôn Châu có một vị thần tiên cao nhân, là từ Hòa Châu một đường trảm yêu trừ ma mà đến, tại Ngôn Châu tru diệt không ít yêu ma phá vỡ quy tắc, chẳng lẽ cũng chính là đạo trưởng?"
"Túc hạ như thế nào biết được?"
"Phía bắc có rất nhiều yêu ma, ta dù ở bên trong núi rừng phía bắc Việt Châu tu hành, nhưng cũng thường xuyên nghe được tin tức thú vị từ bên ngoài!”
"Túc hạ lại muốn nói điều gì?”
"Đạo trưởng từ chỗ nào mà đến?”
"Túc hạ không phải đã biết sao, từ Hòa Châu và Ngôn Châu tới!”
"Muốn đi đến nơi nào?"
"Dạo chơi thiên hạ!”
"Việt Châu đều đã đi khắp?”
"Đi hơn phân nửa!”
Hươu con liền quay đầu bốn phía, trái xem phải xem, dường như có lo lắng gì đó, lập tức mới đối với hắn nói:
"Việt Châu có rất nhiều yêu quái , cũng có không ít thứ thú vị, đạo trưởng hẳn là nên đi đường cẩn thận hơn một chút mới được!”
Nói xong không đợi Tống Du hỏi nhiều, bung móng ra, liền quay thân chạy vào sau lưng trong sương mù, không thấy tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận