Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 611: Đưa thư đến Trường Thương Môn (2)

Lưu Hồ Tử lập tức mở to con mắt nhìn hắn:
"Phong hỏa ngay cả tháng ba, thư gửi nhà đắc ngàn vàng, tiên sinh thật xa đưa về nhiều thư tín như vậy, ân huệ như thế, nếu cứ như vậy rời đi, để cho môn phái giang hồ biết được còn tưởng rằng là Trường Thương Môn ta không biết quy củ không hiểu lễ nghĩa, nhất là những môn phái phía nam kia.
"Bất luận như thế nào, tiên sinh cũng phải ở lại!
"Bây giờ người quản sự trong môn phái phần lớn đều đi đến phía bắc, chỉ còn một vài lão già không thể cầm thương như bọn ta, ta liền thay mặt môn chủ cùng với mấy đường chủ khác, trưởng lão làm chủ, hảo hảo chiêu đãi tiên sinh mấy ngày!"
Tống Du suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:
"Vốn chỉ là việc làm tiện đường, nếu thịnh tình này của đường chủ không thể chối từ, vậy bọn ta sẽ ở lại, ăn cơm trưa cùng mọi người!”
Chim yến đáp lên trên nhánh cây giữa sườn núi.
Đám người tuổi trẻ kia y nguyên ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, mặt đất tất cả đều là hạt cát màu nâu đỏ hơi vàng cùng với đá vụn, người trẻ tuổi riêng phần mình cầm trường thương đơn sơ, nhìn chằm chằm lão nhân trên ghế trúc phía trước.
Lão nhân đã kể xong chiến trận, kể xong đấu tướng, cũng kể xong đại thắng phía bắc cùng với việc kết thúc chiến tranh, bao gồm những đồng môn lập quân công kia, giết bao nhiêu địch, cũng kể cho rõ ràng, khiến cho bọn trẻ nghe xong thì hận không thể nào, hận bản thân lúc ấy võ công không tốt, không cùng sư huynh trưởng bối đồng môn cùng nhau đi theo Trần Tướng quân, bằng không mà nói, vậy người đi đầu trận chẳng phải có thể là mình sao?
Cho dù chết, cũng phải để lại một dấu vết trong miệng người kể chuyện.
Nếu là thắng, đây chẳng phải là đại giang nam bắc bất luận là quán trà nào, chỉ cần có người kể chuyện, đều có thể nhắc tới tên mình?
Sợ là sẽ kể đến trăm ngàn năm sau.
Tuy nhiên dù sao cũng là đám người trẻ tuổi, sau khi nghe lão bối sư môn kể xong, ngoại trừ trong lòng dấy lên những ảo tưởng nhiệt huyết của bản thân, cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là vị thần tiên bên trong cố sự này.
Lúc này có người trẻ tuổi mở miệng hỏi:
"Vị kia là thần tiên gì hạ phàm? Lại lợi hại như vậy?"
Lúc này, lão giả lông mày nhướng lên:
"Vậy ai biết được?"
"Thần tiên lại dùng pháp thuật như thế nào?"
"Lão tử cũng không có trực tiếp ở hiện trường, làm sao rõ được? Lão tử còn không phải từ trong thư của sư thúc sư bá các ngươi gửi mà nghe kể!"
Lão giả nói:
“Còn không phải vì các ngươi không nỗ lực, nếu là các ngươi không chịu thua kém một điểm, nói không chừng cũng có thể trên tường thành tận mắt nhìn thấy, kết quả các ngươi không có khả năng, chỉ có thể đợi cho những người có khả năng trở về, rồi nghe họ kể lại!”
Lão giả nắm chặt khuỷu tay của mình, suy tư nói:
"Hơn phân nửa là sét đánh a, không phải vậy cũng là mời thiên binh thiên tướng hạ phàm...!”
"Thần tiên lợi hại như vậy, làm sao không đem toàn bộ người Tây Bắc đánh chạy?"
"Kia là thần tiên, sao có thể giúp đỡ chúng ta tác chiến?"
"Đều có thể trừ yêu, làm sao không được?"
"Ngươi cho rằng chỉ có Đại Yến chúng ta mới có thần tiên? Người Tây Bắc thế nhưng không thể so với Đại Yên chúng ta ít hơn bao nhiêu, nhân ta sẽ không có thần tiên sao?”
Lão giả nhìn một đám người trẻ tuổi bên dưới nói:
“Nếu là các ngươi sinh ra ở phía nam và nghe một số câu chuyện trong trà lâu, cũng có thể hiểu được, thần tiên hay yêu ma đều không nhúng tay vào sự tình thế gian, điều này đã trở thành quy tắc, không phải vậy làm sao chúng ta có ngày bình yên như bây giờ? Yêu ma quỷ Tây Bắc bên kia quái lúc này là rối quy tắc, thần tiên chúng ta bên này mới xuất mã trừ yêu. Ngươi nghe trong chuyện xưa, cũng có thần tiên yêu ma giúp đỡ phàm nhân tác chiến, ngươi giúp ta cũng giúp, các ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua, nhưng vào thời đại đó, các ngươi có biết người dân sống như thế nào không?”
Mọi người chỉ ngửa đầu nhìn lão giả chằm chằm.
"Ha ha chưa từng nghe qua a?”
Lão giả nhất thời rất hài lòng ngẩng đầu lên, khi già đi thì đây là một trong những khoảnh khắc nổi bật hiếm hoi của hắn:
“Thần tiên đánh nhau, phàm nhân liền giống với cỏ ven đường kia. Khi chiến đấu không có thần tiên ma quỷ, ít nhất vẫn có thể vật lộn để sống sót, nhưng nếu mọi thứ trở nên hỗn loạn, trở nên giống với trong miệng tiên sinh kể chuyện thời đó, đầu của ngươi còn có liên quan gì tới ngươi?”
Mọi người bị dọa đến sửng sốt ngơ ngác.
"Vậy thần tiên dáng dấp ra sao?"
"Vậy ai biết được? Ta chỉ nghe trong thư nói, là một dáng vẻ đạo nhân, dắt theo một con ngựa, dẫn theo một con mèo!”
"Nha...!”
Mọi người nghe xong mở to hai mắt, hướng về không thôi.
"Nha! Bên trên cây kia làm sao có con chim?”
"Tất cả chớ động, để ta đánh nó xuống!”
"Đánh không được đâu? Dường như là con chim yến!”
"Lúc này ở đâu ra chim yến?"
"Sợ là dáng vẻ giống chim yến!”
"Chia cho ngươi một chân con chim!”
"Suỵt...!”
Chim yến đứng ở trên nhánh cây, cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm.
Vừa vặn lúc này ánh mắt thoáng nhìn, trông thấy nơi xa tiên sinh cùng với Tam Hoa nương nương đã cơm nước xong xuôi, mang theo ngựa xuống núi, hắn liền nhất thời mở cánh ra, nhảy xuống, tiện thể dùng chân đạp vào một nhánh cây.
"Phập phập phập...!”
"Ài! Nó chạy mất rồi!"
"Liền trách ngươi!"
"Trách ngươi!”
"Trách ngươi nói nhiều!”
"Ngươi lớn giọng!"
"Nếu là La sư huynh ở đây thì tốt, La sư huynh có công phu một tay ám khí thật tài nghệ...!”
Mọi người ồn ào nháo sự, thật sự cũng không nhiều tiếc nuối.
Chim chóc này lại có bao nhiêu thịt, bất quá chỉ là một trò vui mà thôi.
Tuy nhiên chim này bay lên cũng thật giống chim yến.
Ánh mắt mọi người dõi theo nó, đảo qua ngôi nhà gỗ rộng lớn trải đầy cát màu vàng, chỉ thấy một đạo nhân trẻ tuổi từ trên núi chậm rãi đi xuống, đi theo phía sau có một con ngựa màu đỏ thẫm, một con mèo Tam Hoa, Tam Đường chủ bị thương ở chân cũng chống lấy gậy gỗ đi theo ở phía sau, còn cầm một ống trúc lớn, không biết đựng cái gì.
Một đám người trẻ tuổi không khỏi sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận