Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 177: Họa cảnh mưa phương Nam (2)

Trước mắt mưa bụi mông lung, con đường phía trước uốn cong.
Sắc trời hiển nhiên cũng từng chút từng chút mà tối xuống.
Xem ra là không kịp đi vào thành.
Tống Du vốn muốn tìm một mái đình tránh mưa, mái đình tìm không thấy thế nhưng ngược lại nương sắc trời còn sáng rõ tìm thấy được một toà tiểu viện tự.
Tiểu viện nằm ngay bên đường, trên một con dốc nhỏ.
Dốc nhỏ cũng không cao, chỉ khoảng hơn mười trượng.
Tiểu viện không lớn, có vài gian phòng nhỏ.
"Thật đúng lúc!"
Không cần suy nghĩ, Tống Du cất bước đi lên.
Con ngựa vẫn đi theo sau lưng hắn như cũ.
Tống Du nhanh chóng đi lên con dốc nhỏ, theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên, thế mà nơi này lại không có treo bảng hiệu, hai bên cũng không có câu đối.
Bất quá hắn vẫn là nắm vòng cửa gõ vang.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng mưa rơi rất lớn, sợ người bên trong không nghe thấy, hắn gõ cửa thêm hai lần, sau một lúc, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng bọt nước bắn tung tóe.
"Kẽo kẹt ! ".
Cửa được mở ra một khoảng nhỏ.
Trái với sự dự đoán của Tống Du, có một vị nữ tu sĩ đứng bên trong, đó là một ni cô.
Bộ dạng của nữ tu chừng ba mươi tuổi, da thịt hơi vàng, có lẽ còn không đến ba mươi. Nàng không cầm ô, tuy ở cửa ra vào có mái hiên tránh mưa có thể che mưa nhưng chỉ trong vài bước ngắn ngủi, tăng bào màu xanh nhạt của nàng đã ướt đẫm hạt mưa, nàng đứng dưới mái hiên nhìn Tống Du từ trên xuống dưới, sau đó hỏi:
"Ngươi muốn tìm ai?"
Tống Du sững sờ một chút, sau đó tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Không biết nơi đây là một am viện, tự ý đến thăm, đã quấy rầy."
Hắn thi lễ bày tỏ áy náy, sau đó xoay người rời đi.
Ở chùa miếu của Phật gia “thuận tiện xin tá túc nhờ” thật sự rất tốt, ở lại qua đêm rất dễ dàng, nhưng nếu là am ni cô thì hiển nhiên không thích hợp để nam nhân ở lại qua đêm. Huống chi hiện tại trời đã tối, bên ngoài trời vẫn còn mưa to lốp bốp cũng không còn người đi bộ trên đường, đừng nói tá túc, chỉ là cùng người ta đứng trước cửa nói nhiều thêm mấy câu e là cũng khiến người ta la lên.
Bởi vậy Tống Du không hỏi gì nhiều, vừa thấy là am ni cô liền rời đi.
Tuy nhiên lúc này lại nghe ni cô sau lưng hỏi một câu:
"Ngươi đang tìm ai?"
Tống Du vừa mới quay đầu đi được một bước, nhưng khi nghe thấy những lời này, hắn đành phải quay đầu lại, lễ phép trả lời: " Tại hạ không tìm ai cả. Tại hạ là người huyện Linh Tuyền Dật Châu, đi ngang qua đây, đột nhiên gặp mưa to, dọc đường đi đến nơi này không gặp một mái đình nào có thể tránh mưa, vì thế khi nhìn thấy một viện tử bên đường mới định cả gan đến xin tá túc, nhưng tại hạ không ngờ đây lại là một am viện, làm nhiễu sự thanh tu của các sư cô, thỉnh thứ tội."
"Ngươi không phải là tới để... Tìm người?"
"Không phải."
Ni cô đứng ở cửa ra vào, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Chợt thấy túi ống trên lưng ngựa lắc lư một trận, thì ra là mèo Tam Hoa nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, bị thúc giục bởi sự hiếu kỳ nên đang dùng sức chui cái đầu mèo nhỏ ra ngoài hóng hớt. Trong ánh sáng mờ tối, nữ tu vẫn có thể nhìn thấy được đó là một con mèo, cặp mắt kia vô cùng linh động, vừa chui đầu ra liền nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.
Giờ phút này mưa rơi không ngớt, hạt mưa rơi xuống trên đầu nó, thấm ướt những sợi lông trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng có giọt còn rơi vào mắt, hoặc chảy xuống từ đỉnh đầu rơi vào mắt làm nó phải chớp mắt liên tục.
Nhưng lại không chịu lại co về lại trong túi.
"Đó là cái gì?"
"Là mèo con đồng hành cùng ta."
"Các ngươi là từ đâu tới đây?"
"Bắt đầu từ Dật Châu, qua Hủ Châu, đi đến nơi này, vốn định đi đến huyện Nam Hoa nghỉ chân một chút, nhưng đột nhiên gặp mưa to."
"Ngươi là đạo sĩ à?"
"Tại hạ từ nhỏ thanh tu ở đạo quan."
"Ngươi muốn ở lại đây tránh mưa?"
"Đúng là vì tránh mưa mà tìm đến."
Nữ tu dường như suy nghĩ một lúc trước khi dời người sang một bên.
"Vậy vào đi..."
"Cái này sao có thể được?"
"Ngươi không phải ác nhân là được rồi.”
"Tại hạ tự nhiên không phải ác nhân." Tống Du lễ phép cười: "Chỉ là tại hạ thân là nam tử, dù sao cũng không tiện, vẫn là không quấy rầy thì hơn... Tuy nhiên đã gặp phải sư cô ở đây, liền xin hỏi một câu, từ nơi này đi vào thành còn mất đại khái bao lâu nữa? Mấy giờ thì sẽ đóng cửa thành?"
"Không sao, bên ngoài trời mưa to, đừng để bị ướt." Ni cô thấy hắn ôn hòa hữu lễ, giọng nói của nàng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Đường đến trong thành còn phải đi thêm mười dặm đường, hiện tại sợ là đã không vào được nữa."
"Xung quanh đây còn nơi nào khác tránh mưa không?"
"Vào đi, đúng lúc còn dư một gian phòng, mưa lớn như thế, cũng không có người khác tới."
Tống Du cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi trầm tư một chút, liền cung cung kính kính thi lễ: "Vậy tại hạ liền tiến vào thắp một nén nhang, nếu một lát trời mưa nhỏ, tại hạ lập tức đi ngay."
Ni cô ừm một tiếng, không nói thêm gì.
Tống Du dẫn ngựa vào cửa.
Ni cô đóng kỹ cửa sân, sau đó chỉ vào một nhà kho trong góc: " Ngựa có thể buộc ở đó, có lẽ trong đêm nay mưa sẽ không tạnh nổi, ngươi cứ ở lại đây một đêm, sáng sớm ngày mai rồi đi."
Tống Du vốn định nói lời cự tuyệt một lần nữa, nhưng hắn lại ẩn ẩn nghe thấy giọng nói của một người nam nhân trong cơn mưa lớn.
Tiếng mưa trong viện rất lớn.
Để tránh bị mưa ướt, ni cô xách lên ống quần nhanh chóng chạy qua sân nhỏ, chạy về phía nhà kho, Tống Du thấy thế chỉ đành phải theo sau.
"Sao ngựa ngươi không lại không có dây cương?"
"Con ngựa nghe lời, không cần dây cương."
"Vậy làm sao buộc được?"
"Không cần buộc, nó sẽ ở chỗ này, tuyệt sẽ không đi loạn."
"Thật sao?"
"Mỗi câu đều là thật, không dám nói dối."
Tống Du dỡ túi ống trên lưng con ngựa xuống, con ngựa chỉ ngoan ngoãn đứng bất động. Ni cô thì ở bên cạnh quan sát bọn họ, cau mày, nàng vẫn lo lắng ban đêm con ngựa sẽ chạy loạn ra ngoài.
"Tại hạ họ Tống tên Du, tự là Mộng Lai, còn chưa thỉnh giáo tục của danh sư cô."
"Đừng hỏi."
"Được."
Ni cô dẫn hắn đi vào một gian phòng nhỏ.
Vốn dĩ Tống Du chỉ nói sẽ thắp hương ở chính điện để tiện thể tránh mưa, nhưng bây giờ hắn cũng không kiên trì nữa, chỉ cung kính nói cảm ơn, mang theo túi ống đi vào nhà.
Đợt mưa này quá lớn, tuy bản thân túi ống cũng có khả năng chống thấm nhất định nhưng vẫn bị nước mưa thấm vào, đồ vật bên trong cũng ướt sũng. Tống Du lấy hết đồ vật ra, chuẩn bị xử lý sơ một chút, ngày mai vào được trong thành sẽ tìm chỗ giặt sạch phơi khô lại. Nhưng ngay khi hắn đang dọn dẹp, hắn lại nghe thấy tà âm lẫn trong tiếng mưa rơi ngay bên trong căn phòng bên cạnh.
Là rất nhiều am viện thậm chí còn không cho phép nam tử đi vào thắp hương, làm gì có am viện nào lại chủ động cho khách nam ngủ lại? Một gian am xá nho nhỏ, sao lại có nhà kho chuyên dùng để buộc ngựa?
Đây là am ni cô, nhưng cũng không phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận