Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 674: Cố nhân gặp nhau giống như sông nước trong veo (1)

"Đạo sĩ, hôm nay ngươi dậy muộn vậy!”
"Hiếm khi được an tâm!”
"Hiếm khi được an tâm!"
"Thật là tinh mắt!”
"Thật là tinh mắt!"
Mèo Tam Hoa còn nói một câu, lúc này mới nói:
“Ngươi muốn lau mặt không? Tam Hoa nương nương muốn đi lấy nước cho ngươi, nhưng trong nhà không có nước, phải bỏ tiền mua hoặc là đi qua giếng bên kia lấy!”
"Không cần phải gấp gáp!”
"Này ngươi muốn ăn cơm không? Tam Hoa nương nương mua màn thầu tới cho ngươi!”
"Cũng không vội !”
"Cũng không vội !"
"Liền mời Tam Hoa nương nương hóa thành hình người!”
"Hóa thành hình người...!”
Mèo con một bên tái diễn, một bên nghi hoặc nhìn hắn, sau đó từ trên bàn nhảy một cái, rơi xuống đất đã là nữ đồng.
"Mời cởi giày ra và đứng ở bên này!”
"Ngô!"
Tam Hoa nương nương theo hắn phương hướng chỉ nhìn lại, nhất thời trông thấy bức tường gỗ ngăn cách với hàng xóm, trên tường có móc câu dùng để treo tranh, cũng như dấu vết do đạo sĩ khắc lên. Tiểu nữ đồng nhất thời liền hiểu ra, sau đó vung chân để giày tự động rơi ra, lập tức chân trần giẫm lên tấm ván gỗ lạnh buốt, đi tới đứng dựa lưng vào tường.
Trong nháy mắt nỗ lực thẳng tắp sống lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, giống như là muốn đem thân thể kéo dài thêm ra.
Đồng thời một đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía đạo nhân.
"Tam Hoa nương nương không được nhón chân!”
"Tam Hoa nương nương không có nhón chân!”
"Tam Hoa nương nương nói láo!”
"Không có...!”
Tiểu nữ đồng xoay người cúi đầu xem xét:
“Chính nó tự nhón lên!”
"Buông xuống đi thôi!”
"Nó không nghe lời Tam Hoa nương nương!”
"A nó lại tự buông xuống rồi!"
"Có thể là nó nghe được lời chúng ta nói!”
Đạo nhân vừa nói, một bên hơi cong chân, để hắn giữ cùng độ cao với nàng, ánh mắt từ đỉnh đầu nàng nhìn thẳng qua - tuy nói là chuyện rất đơn giản, nhưng hắn vẫn là nghiêm túc mà trang trọng.
Vị trí vết khắc của ba năm trước đây đã nhìn không thấy, bị đầu của Tam Hoa nương nương chặn lại.
"Ngươi hãy so kỹ!"
"Là bao nhiêu thì là bấy nhiêu!”
"So kỹ đi!"
Đạo nhân đưa tay từ đỉnh đầu nàng di chuyển qua, động tác cẩn thận từng li từng tí, ở trên tường vạch một đường rất nhỏ, liền có thêm một vết tích.
"Được rồi!”
Tiểu nữ đồng nhất thời với đôi chân trần hướng phía trước hai bước, quay người nhìn lại.
Trên tường thình lình có hai vết tích một cao một thấp.
Tống Du đưa tay tới, khoa tay ra dấu.
Người cao cao hơn người thấp một chút.
Tiểu nữ đồng thấy thế cũng là học theo, học hắn mở ra năm ngón tay, đem ngón tay cái đặt lên vết khắc ở dưới, sau đó nàng học theo đạo nhân, đặt ngón giữa lên dấu ở trên, nhưng rất nhanh phát hiện, bởi vì bàn tay của mình nhỏ hơn, ngón tay không đủ dài, căn bản thả ngón tay không tới được, đợi đến khi đem ngón giữa chạm được lên vết khắc ở trên, ngón tay cái lại từ vết khắc bên dưới trượt mất.
Điều này khiến cô ấy một chút phiền não.
"Ba năm, Tam Hoa nương nương cao lớn nhiều như vậy!”
"Thật không!"
"Đúng thế!”
"Nhiều lắm không?"
Tiểu nữ đồng dùng một đôi mắt tò mò nhìn hắn chằm chằm.
"Đó là rất nhiều đối với những con mèo đã lớn!”
Đạo nhân chi tiết đáp.
"Con người thì sao?"
"Trong số những người đã lớn thì cũng đủ nhiều rồi!”
Đạo nhân vẫn là chi tiết đáp.
"Thế còn những người chưa lớn thì sao?"
"Thì không tính."
"Vậy là ít sao?"
Đạo nhân liền không có trả lời, chỉ là mỉm cười sờ sờ trán của nàng, nói với nàng:
"Tam Hoa nương nương có chỗ không biết việc lớn lên là một điều rất kỳ diệu...!”
"Làm sao kỳ diệu?"
"Chỉ có điều, dù nhanh tới mấy, trước khi lớn lên, ngươi vẫn sẽ cảm thấy chậm. Dù chậm tới mấy, sau khi lớn lên, ngươi cũng sẽ cảm thấy nhanh!”
Đạo nhân nói với nàng:
“Huống hồ Tam Hoa nương nương thọ mệnh rất dài, cho nên hoàn toàn không cần bởi vì chuyện này mà lo lắng!”
Tiểu nữ đồng cũng ngửa cao đầu, nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
Tiểu hài tử như thế nào hiểu được đạo lý này chứ?
Chỉ là được người đạo sĩ này giảng dạy, nàng cũng sẵn lòng nghe thôi, đạo nhân nói không cần lo lắng, nàng cũng nguyện ý tin mà thôi.
"Đi thôi!”
"Đi đâu?"
"Đi trước đến giếng múc nước rửa mặt, sau đó đi ăn điểm tâm. Ăn xong điểm tâm, đi tìm cửa hàng trạch vụ công sự, người ta giữ lại phòng trọ cho chúng ta, phải đối với người ta biểu đạt một chút lòng biết ơn. Lại cho con ngựa ra khỏi thành, phòng trọ trong tòa thành này quá nhỏ, không thích hợp cho nó ở lại!”
Tiểu nữ đồng đi theo thật sát bên cạnh hắn xuống lầu.
Biến thành hình người, lại không thay đổi bản tính của mèo con, không đi ở đằng trước hắn, cũng không đi ở phía sau hắn, biết rõ cầu thang hẹp, lại vẫn cứ muốn chen ở bên cạnh hắn, một bên chen đi vừa nói:
"Thế nhưng mà Tam Hoa nương nương vì sao dáng dấp chậm phát triển?"
"Yêu quái sau khi biến hóa trưởng thành có liên quan đến tính cách, Tam Hoa nương nương dáng dấp phát triển chậm, nói rõ một điểm...!”
"Một điểm!"
"Tam Hoa nương nương vẫn luôn rất vui vẻ!”
"Rất vui vẻ...!”
Tiểu nữ đồng nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mới ngửa đầu nhìn hắn:
"Đúng vậy!"
Xách theo xô mở cửa ra, Trường Kinh sáng sớm, bên ngoài đã là một mảnh náo nhiệt rộn rộn ràng ràng, đều là khói lửa nhân gian.
Bên ngoài, những người hàng xóm, những thương nhân mở cửa hàng, những người bán hàng rong tại cửa ra vào bày quầy bán hàng, trông thấy cửa ra vào xuất hiện bóng dáng của đạo nhân cùng với tiểu nữ đồng, cũng không khỏi đến cảm thấy kinh ngạc.
"Tiên sinh trở về rồi sao?"
"Tiên sinh trở về khi nào?”
"Tiểu nữ này thật xinh đẹp a!"
Tống Du nhất nhất gật đầu, trả lời bọn hắn.
Vốn định ra ngoài múc nước, tuy nhiên thấy trên đường nhiều người, thực tế là bất tiện mà lại có người gánh nước ra bán, bên đường gào to, nói chung kiếm cũng là tiền khổ cực, đạo nhân liền dùng tiền mua hai thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận