Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 486: Tượng thần trên thế gian đều nát bấy (2)

Lúc ấy thuận tay lấy tính mạng bọn họ tất nhiên là gọn gàng mà linh hoạt, có thể được thực hiện trong một lần, nhưng mà chung quy là giao cho quan phủ xét xử thì tốt hơn một chút. Lưu quận trưởng đã nói mình có chứng cứ vô cùng xác thực, lại có lòng trị bọn hắn, thêm nữa hắn tại Cảnh Ngọc cùng với Phổ Quận cũng rất có uy tín, Tống Du lợi dụng mùa đông phong ấn đi linh lực đạo hạnh pháp thuật của nhóm yêu đạo Huyền Lôi Quan, giao đến trong tay Lưu quận trưởng cùng với quan huyện.
Vĩnh Dương chân nhân có đạo hạnh pháp thuật bọn họ không thể trị, không có đạo hạnh luôn có thể trị a?
Về phần giải thích như thế nào với bách tính, như thế nào trấn an dân tâm huyện Cảnh Ngọc, lại như thế nào chỉnh lý chứng cứ phán xét tội nhân, như thế nào phân ra tội ác lớn nhỏ của rất nhiều đạo sĩ, đều dựa vào chức trách cùng với bản lĩnh của Lưu quận trưởng.
Trong mọi trường hợp, tốt hơn là giải thích hơn là không giải thích, bất luận như thế nào, tội ác cũng đều là phải phân tách ra.
Cũng không gọi được là chiến tích của hắn, chỉ là vốn nên như vậy.
Trừ phi ở đây quan phủ không làm, vô tâm lại vô lực, hoặc là không cẩn thận đem nhóm yêu đạo đều đánh chết, nếu không bất luận ai làm tri huyện ai làm quận trưởng, đại khái đều là sẽ đem những đạo nhân này giao cho quan phủ.
Dần dần đã đi bộ về đến tửu lâu.
"Tiên sinh !”
Kiếm khách cuối cùng nhịn không được lo lắng.
"Không sao!”
Tống Du chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, thì liền biết được hắn suy nghĩ điều gì, thong dong cười một tiếng:
"Ngươi lại khi nào nghe qua, có phàm nhân trảm thần linh bị Thiên Cung trách phạt?"
"Nghe qua không ít !”
"Tin đồn a!”
Kiếm khách trầm mặc xuống, nói ra:
"Vẫn là Thư mỗ vô năng, không thể giúp tiên sinh!”
"Đây cũng là nơi nào?"
Tống Du lắc đầu cười nói, vừa đi vừa nói:
“Thế nhân ai cũng đều có sở trường riêng, ngươi đã giúp đỡ không ít. Huống chi từ khi tiến vào Hòa Châu đến nay, kiếm đạo của ngươi tiến triển nhanh chóng, chỉ sợ cách dùng võ nhập đạo trong truyền thuyết cũng cách nhau một đường. Nếu là chăm chú tìm hiểu, phá được ranh giới cách nhau một đường này, sẽ siêu phàm thoát tục. Nếu thật sự có thể đem Thiên lôi chi thế dung nhập bên trong kiếm đạo, ta dù không hiểu kiếm đạo, không biết sau khi dùng võ nhập đạo kiếm thế kiếm đạo lại sẽ như thế nào, nhưng nghĩ đến lấy Thiên Lôi chi thế, bất luận yêu ma cũng được, thần linh cũng được, hoặc là cục sắt cao mấy trượng, một kiếm xuống dưới, tru diệt linh tính, cũng sẽ phá vỡ vạn pháp!”
"Thư mỗ biết được!"
Kiếm khách trầm giọng nói.
Nhiều năm qua hành tẩu giang hồ, tự nhiên kiến thức rộng rãi, là võ nhân giang hồ kỹ nghệ đỉnh phong, đi tới nơi nào làm sao từng cúi đầu quá mức? Chỉ là võ nhân dù sao cũng là võ nhân, trảm chút tiểu quỷ tiểu yêu tự nhiên nhẹ nhõm, có thể đối mặt những đại yêu ma cùng với thần quan thiên cung, thì rất không còn chút sức lực nào.
Không chỉ có như thế, hôm nay đối mặt với tượng thần hộ pháp cao hơn một trượng này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó mà không biết làm sao.
Lúc này cũng đành phải cất bước tiến lên, gõ vang cửa tửu lâu.
Tiểu nhị bên trong rất sợ hãi, liền hỏi là ai, không biết ngày bình thường đều nghe nói qua cố sự gì, nghe được âm thanh của kiếm khách, cũng không dám mở cửa, sợ là yêu quỷ ngụy trang.
Thậm chí hắn còn chuyển ra danh hào của Lưu quận trưởng, nghĩ dọa lùi yêu ma.
Tống Du nghe tới chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Trước đây, ở trong chuyện xưa nghe qua một quan viên tướng lĩnh rất có uy danh, chỉ là tên tuổi đã có thể dọa lùi yêu quỷ, nhưng trừ Trần Tử Nghị ra, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy thật sự có quan viên bị người dùng tên để dọa sợ yêu quỷ. Nghĩ đến đây người từng là cố nhân của mình ở Dật Đô, cảm giác càng thú vị.
Thẳng đến kiếm khách nói ra sáng nay đều ăn những loại bánh bao kia, tối hôm qua quận trưởng mời khách lại ăn những món ăn kia, còn nói đêm nay đi ngoài thành bái phỏng Vĩnh Dương chân nhân của Huyền Lôi Quan, hắn mới thoáng mở chút khe cửa, nhìn ra ngoài.
"Không có lừa gạt ngươi a!”
Kiếm khách mang theo chiếc đèn lồng của quan phủ, nâng lên cao ngang bằng với mặt của mình, chiếu sáng cho hắn nhìn.
"Mở cửa nhanh đi, chớ có đợi lâu!”
"Kẹt kẹt...!”
Cửa tửu lâu lúc này mới mở ra.
"Thật xin lỗi, trước kia chúng ta bên này ban đêm thường xuyên có yêu ma quỷ quái gạt người mở cửa, làm hại tính mạng người ta, thẳng đến Lưu quận trưởng đến mới có chút tốt, nhưng chúng ta cũng không dám vào buổi tối tuỳ tiện đi ra ngoài. Không có người sẽ hơn nửa đêm chạy đến bên ngoài lại trở về, hoặc là ban đêm đi đến gõ cửa, tự nhiên cũng không ai dám tùy tiện mở cửa cho người khác!”
Tiểu nhị vội vàng giải thích nói:
“Biết được hai vị tối nay chưa trở về, lại là khách quý của quận trưởng, tiểu nhân mới dám cả gan xuống tới hỏi thăm, nếu không phải như vậy, dù là hai vị có phá cửa đi vào, tiểu nhân cũng tuyệt đối sẽ không bước ra cửa phòng nửa bước!”
"Sợ là chăn cũng phải được đắp thật chặt!"
Kiếm khách vừa đi vào, một bên thuận miệng nói.
"Đúng vậy!”
Tiểu nhị mang ngọn đèn, đi ở phía trước, xoay người chu đáo chiếu sáng cho bọn hắn.
Kiếm khách cũng cầm theo đèn lồng, đi theo phía sau, đem đèn lồng trên tay đưa dài ra, tốt chiếu sáng cho tiên sinh phía trước.
Cầu thang gỗ, giẫm lên rung động phát ra tiếng thùng thùng.
Mèo Tam Hoa nửa đi nửa bò, có chút buồn cười.
"Đa tạ!”
Tống Du nói lời cảm tạ, trở về phòng.
Ngọn đèn dầu tràn ngập cả gian phòng.
Mèo Tam Hoa cũng không cảm thấy có cái gì, lung la lung lay đi vào trong phòng, hơi cúi người xuống, nhảy lên trên bàn một cái, liền thăm dò nhìn về hướng Huyền Lôi Quan, tựa như ánh mắt nàng có thể xuyên qua căn phòng, lại tựa như vẫn đối sự tình phát sinh ở phương kia hôm nay nhớ mãi không quên.
"Ủy khuất cho Tam Hoa nương nương!”
Tống Du đi qua ngồi vào bên cạnh bàn, đưa tay chạm nhẹ lấy lưng mèo Tam Hoa, nói ra:
"Không nghĩ tới phải để cho Tam Hoa nương nương đi theo ta chém chém giết giết...!”
"Ngô?"
Mèo Tam Hoa nghi hoặc nhìn hắn, nhìn vài lần, mặt lộ vẻ suy tư, sau đó thản nhiên nói:
"Chỉ là một cuộc chiến mà thôi!”
"Thật sao?"
"Bản thân con mèo cũng là như vậy, Tam Hoa nương nương đã thấy qua rất nhiều con mèo đánh nhau với chó, bị cắn chết!”
"Dạng này a!”
Tống Du như cũ vuốt ve nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận