Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 712: Cố nhân tới thăm (2)

Một số người múa kiếm đỉnh cấp, ở kinh thành có thanh danh không kém hơn một số thi nhân nổi danh hoặc danh kỹ thanh lâu.
Tuy nhiên võ nghệ cùng với múa kiếm là khác biệt, cả hai mới đầu còn có không ít khác biệt, nhưng càng cao thâm, khác biệt càng lớn. Ví dụ như người múa kiếm đỉnh cấp tại Trường Kinh và cung đình, bình thường đều là nữ tử dáng người mảnh khảnh, và múa kiếm vào thời điểm này đã trở thành một điệu múa kiếm thuần túy, tính thưởng thức cũng đạt tới cực hạn, thậm chí thanh kiếm đã được thay thế bằng một thanh kiếm đặc biệt được tạo ra cho việc múa kiếm, có khi múa kiếm, phiêu dật xuất trần, trường kiếm với tay áo cùng bay, không giống phàm nhân, tựa như nữ kiếm tiên trên trời hạ phàm, mà những võ nhân thân thể khỏe mạnh kia, một thân cơ bắp, thường là ra không được hiệu quả này.
Tuy nhiên Tống Du ngược lại thấy qua không ít võ nhân phương bắc múa kiếm.
"Quân doanh phương bắc nghèo nàn buồn tẻ, có khi ban đêm sẽ ở trong doanh dâng lên đống lửa, đàn tấu đàn tì bà mà múa ca, tướng quân giáo úy múa kiếm trợ hứng, ngược lại là không giống với phong cách của Trường Kinh!”
Tống Du nói.
"Tiên sinh dạo chơi thiên hạ, kiến thức uyên bác!”
Du Kiên Bạch nói:
“Thật đáng tiếc, thân thể già nua của ta, coi như muốn đi phương bắc kiến thức một chút, cũng duy trì không được!”
Sau đó mấy người tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.
Lấy tán dóc làm chủ, không hỏi chính sự, không giảng dân sinh thiên hạ, liền trò chuyện đến sự tình Dật Đô lúc trước, trò chuyện về Tùng Lư Dương Công đánh đàn, trò chuyện về động đất năm đó, trò chuyện về Vãn Giang cô nương ở Trường Kinh, mười phần hào hứng, nhanh đến buổi trưa bọn họ mới đứng dậy tạm biệt với Tống Du, sau đó rời đi.
Cùng cố nhân trò chuyện với nhau, cũng là điều thú vị nhất trong cuộc sống.
“Thiên Tự Văn” được mở ra và đắp lên trên bàn, một đầu lộ ra đầu của mèo con, y nguyên nhắm chặt hai mắt, một đầu lộ ra cái đuôi của nàng, nhưng nó lại đong đưa hết lần này đến lần khác, vỗ nhẹ mặt bàn.
Tống Du vuốt vuốt sợi râu của nàng, nàng cũng không tỉnh dậy.
Giữ lấy cái đuôi của nàng, nó liền bất động, tay vừa để bỏ ra, lập tức nó lại tiếp tục lay động đập bàn.
Thẳng đến bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Xoát!
Mèo con mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài.
Đi tới chính là nữ hiệp hàng xóm.
Thẳng đến mèo con ngẩng đầu nhìn nàng, nàng mới đi tới cửa, đồng thời cất bước tiến đến, liếc nhìn về phía bọn họ:
"Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa ăn!”
"Meo meo...!”
"Cũng không có chuyện gì chỉ nói cho các ngươi một tiếng, nghe nói Thái thần y đã về đến Ngang Châu, trước đó một khoảng thời gian ở huyện Đông Hòa chữa bệnh từ thiện, không biết ngài ấy là đi như thế nào, ta tính toán, nếu như ngài ấy là hồi kinh, lúc này cũng đã trở lại núi Bắc Khâm, ta chuẩn bị đi tìm ngài ấy!”
Ngô nữ hiệp nói:
“Buổi chiều này liền xuất phát, ra roi thúc ngựa, đi sớm về sớm, ta không chờ được nữa!”
"Buổi chiều này liền đi?"
"Đúng vậy a!”
Ngô nữ hiệp đáp:
“Chủ yếu là không biết có thể tìm được hay không, coi như tìm tới, ta hỏi Thần y, cũng không xác định ngài ấy có thể nói hay không, cho nên đi sớm cho thỏa đáng!”
Ánh mắt của Tống Du lại liếc về phía mèo con trên bàn.
Tam Hoa nương nương càng lúc càng giống một tiểu hài tử.
Dường như vừa mới tỉnh lại, chỉ là không nguyện ý tỉnh, giống như là tiểu hài tử nghe thấy trưởng bối trong nhà đang trò chuyện vui vẻ cùng với thân thích khác ở ngoài phòng khách, tỉnh ngủ, nhưng chính là không muốn đi ra ngoài, cho đến khi thân thích đi khỏi, những người nàng quen biết đến, thì chỉ mất một lát để thức dậy.
Tống Du ngẫm lại rồi mới nói:
"Cũng không biết nữ hiệp phải chăng biết được, kỳ thật ta cùng với Tam Hoa nương nương hành tẩu phương bắc, lúc đến Hòa Châu đã từng được chứng kiến phong thái của Thái thần y, có được một đoạn duyên phận, xem như cố nhân. Nữ hiệp lần này tiến đến, nếu là thuận lợi tìm tới Thái thần y, xin hãy nhớ vì ta mang một tiếng thăm hỏi nói với ngài ấy, trước năm mới ta cũng định đến bái phỏng Thần y!”
"Hắc! Ngươi muốn giúp ta?"
"Giữa cố nhân với nhau, lẽ ra phải như thế!”
"Thế thì không cần, ngài ấy nguyện ý nói thì nói, nếu như không muốn nói thì xem như quên đi, dù sao ta cũng chỉ kém đến xác định cuối cùng, kỳ thật mặc kệ có thể từ ngài ấy đạt được trả lời chắc chắn hay không, ta đều không khác mấy tra ra rõ ràng!”
"Cũng vẫn là mời nữ hiệp giúp ta mang một câu, trước năm mới tại hạ sẽ đến thăm anh ấy, không phải để sẽ lỡ hẹn một lần nữa!”
"Cũng được, ta hỏi xong lại nói!”
"Đa tạ!”
Tống Du nói với nàng tạ, không nói thêm gì nữa.
Đối với sự tình của nàng, Tống Du ngược lại biết đến không nhiều, chỉ nghe nàng nói phụ thân của nàng trước kia đã từng làm quan trong Lại bộ Thượng thư, kết quả chịu kẻ gian hãm hại, cả nhà bị hủy hoại, thế là nàng ở Trường Kinh tra năm năm, muốn điều tra rõ là kẻ nào mưu hại cả nhà nàng, khi đó Thái thần y còn ở trong kinh thành mở quán xem bệnh, được rất nhiều quan lại quyền quý phụng làm thượng khách, có lẽ biết chút ít gì đó.
Sau khi điều tra rõ, hơn phân nửa nàng liền muốn rời kinh.
"Vậy ngươi còn đọc sách không?"
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu nhìn nàng, sững sờ hỏi.
"Đương nhiên muốn đọc chúng, ta vừa mua hai quyển sách, ta chuẩn bị mang theo chúng khi rảnh rỗi sẽ đem ra đọc!”
Ngô nữ hiệp nói:
“Về sau nếu như gặp lại Tam Hoa lão sư, sẽ thỉnh giáo ngươi, ngươi cũng không nên trả lời không được a!”
"Chắc chắn sẽ không!"
"Vậy thì tốt rồi!”
"Vậy Tam Hoa nương nương muốn trừ tà hàng ma thì sao?”
"Ngươi không phải đều cùng một tuyến với nha môn rồi sao? Đâu còn cần ta đến sinh ý giới thiệu cho ngươi!”
"Đúng a...!”
"Huống chi ta cũng không cách nào giới thiệu cho ngươi, lão hữu Võ Đức Ti của ta đã chết mấy ngày trước. Nói là bị Hoàng tử chém đầu. Khốn kiếp, đám người này, tự cho mình cao quý, không coi mạng người khác ra gì cả!”
Ngô nữ hiệp tức giận bất bình.
Dưới sự phẫn nộ, cũng không muốn nói gì thêm, đối với đạo nhân khoát khoát tay, lại chắp tay với mèo con, liền trực tiếp đi ra ngoài.
Con ngựa lông vàng mà nàng đã cùng đi nhiều năm đã đợi ở ngoài cửa.
"Ta nghĩ là còn phải trở về một chuyển!”
Ngô nữ hiệp lưu lại một câu, sau đó trực tiếp dắt ngựa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại đạo nhân cùng với mèo con.
Mèo con quay đầu nhìn đạo nhân, đạo nhân nhẹ vỗ về lông trên lưng mèo con, một người một mèo đối mặt với nhau, đạo nhân trầm mặc, không biết suy nghĩ điều gì, thật lâu không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận