Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 88: Bàn về những chuyện huyền ảo giả tưởng trong thiên hạ (1)

Kể xong chuyện Quảng Hoành Đại Sư, phía dưới tất cả mọi người đều bị đạo pháp kỳ diệu cùng chuyện xưa kỳ lạ thu hút sâu sắc, bắt đầu hỏi lung tung đủ thứ.
Có người hỏi tiểu bối trẻ tuổi kia là ai.
Có người hỏi nơi nào có thể học đạo pháp.
Có người hỏi nơi nào mới có tiên nhân.
Lão tiên sinh tinh thông chuyện này, biết rất rộng, cũng đều dựa vào hiểu biết của mình mà trả lời từng cái một, dần dần càng nói càng xa, càng kể càng nhiều truyền thuyết huyền diệu thần kỳ.
Nghe đồn có ngọn Vân Đỉnh tiên sơn ở Bình Châu cả ngày đều bị bao phủ bởi sương mù, mây trắng lượn lờ, đứng ở chân núi không thấy nổi đỉnh, đứng trên đỉnh núi không nhìn thấy đáy, thời tiết từ dưới dài lên trên núi có cả bốn mùa, có người từng gặp được thần tiên trên đỉnh núi.
Nghe đồn phía bắc Việt Châu có cây Mãn Thanh Đồng, mỗi một gốc cây đều có ngàn năm vạn năm tuổi, cao vút trong mây, sau khi tiết Hạ Chí Đông Chí qua đi, là có thể có thể nhìn thấy Phượng Hoàng bay tới, đậu trên cây Thanh Đồng chải lông.
Còn nói ở cực nam của Vân Châu có một dãy cao nguyên bất tận không thể vượt qua nổi, thế nhưng nếu xuyên qua được cao nguyên ấy chính là cả một thế ngoại đào nguyên, có người từng gặp qua ở Chân Long ở nơi đó.
Lại nói đến chuyện lạ trong giang hồ, nói đến quốc sư trong triều, nói đến Gia Tiên Dã Thần ở phương bắc, vu thuật cổ độc phía nam, đại yêu quái trong núi sâu, quỷ cung điện dưới lòng đất, những tòa thành hư ảo, thôn xóm bị lửa đỏ đốt cháy ngàn năm không tắt, những chuyện huyền diệu giả tưởng trong thiên hạ, tại buổi nói chuyện này, trong thời gian uống trà, đã tiết lộ ra một góc.
Tống Du càng ngày càng thấy thú vị.
Rốt cục đến thời điểm kết thúc, lão tiên sinh miệng cũng khô, bưng chén trà uống ngụm nước, vẫn chưa rời đi ngay, mà đang đưa mắt nhìn từng nhóm khách quan rời đi, hắn đang thực hiện quy củ của nghệ nhân truyền thống một chút cũng không thiếu.
Tống Du tiến tới trước thi lễ.
"Ôi!"
Lão tiên sinh không bởi vì hắn tuổi trẻ mà lãnh đạm, vội vàng đáp lễ, cúi đầu xuống còn thấp hơn hắn mấy phần.
"Khách quan thế nhưng là vị khách quen!"
"Vâng." Tống Du gật đầu nói, "Từ nửa năm trước ta đến Dật Đô, liền ngày ngày tới nghe Trương công kể chuyện, ít khi vắng mặt."
"Nhận được khách quan thương yêu."
"Là Trương công nói rất hay."
"Khách quan đây là..."
"Ta vốn là người trên núi Linh Tuyền, nay xuống núi du ngoạn, lúc đến Dật Đô, ở lại đây nửa năm, bây giờ đầu xuân, khí trời cũng ngày càng ấm áp, là thời điểm nên rời đi." Tống Du lại thi lễ với lão tiên sinh trước mặt, "Chuyến này ta đặc biệt tới là để cùng Trương công nói lời từ biệt."
"Không dám không dám..."
Lão tiên sinh cũng vội vàng cúi người, sau đó mới nói với hắn: "Cầu chúc cho tiên sinh thuận buồm xuôi gió, lên đường bình an."
"Đa tạ Trương công."
"Không dám không dám..."
"Chỉ là không biết lúc nãy Trương công nói đến Vân Đỉnh tiên sơn và những nơi có Long Phượng xuất hiện, có mấy phần thật mấy phần giả?" Tống Du nói một hồi, "Lần này du ngoạn cũng không phải là một năm hai năm, nếu là tiện đường, Tống mỗ muốn đi những nơi Trương công nói đến xem thử, tìm kiếm thử tung tích tiên nhân.'.
"Thì ra là thế."
"Không biết Trương công có tiện cho ta biết."
"Ha ha! Có gì không tiện?”
"Vậy xin Trương công nói cho ta biết.”
"Vân Đỉnh tiên sơn là lời đồn sớm đã có ở Bình Châu, cũng truyền tới mấy trăm năm rồi, không ít người nói gặp qua tiên nhân ở nơi này, kỳ thật cũng là chuyện chê cười, lão hủ cũng chỉ là nghe người ta nói, chứ không phải thực sự được gặp. Về phần những người kia nói là thật hay giả, mấy phần thật mấy phần giả, lão hủ càng không dám nói bừa." Trương lão tiên sinh hổ thẹn cười cười, "Tuy nhiên mấy trăm năm qua, thường có nhiều danh nhân, nhân tài tuất kiệt đi Vân Đỉnh tiên sơn tìm kiếm tung tích thần tiên, hoặc là ẩn sĩ muốn cầu học đạo pháp, không phải cầu thành tiên cũng là cầu trường sinh, không phải vậy cũng là cầu được tiêu dao tự tại, nhưng thỉnh tiên sinh nhìn thử xem, được mấy người thành tiên, mấy người trường sinh, lại có mấy người tiêu dao tự tại a?"
"Đa tạ."
Tống Du gật gật đầu.
Vị Trương lão tiên sinh này cũng chỉ là nghe nói, tuy nhiên bằng mấy chục năm kinh nghiệm nhân sinh, kiến thức phong phú của hắn mà nhìn nhận thì hắn là không tin, chỉ là không tiện nói thẳng ra thôi.
"Về phần cây Thanh Đồng trên núi Phượng Minh ở Việt Châu có Phượng Hoàng đậu lại, thì là chuyện được ghi chép trong Sơn Thủy Chú của Thừa An Bá ở tiền triều, sau cũng thường có mấy người tự xưng mình cũng nhìn thấy, tuy nhiên lão hủ lại là chưa từng thấy qua."
"Thì ra là thế."
Trương lão tiên sinh cho rằng chuyện này có độ tin cậy cao hơn một chút.
"Mà phía nam Vân Châu, xuyên qua dãy núi Tề Vân, cũng chính là thế ngoại đào nguyên lão hủ vừa kể, có Chân Long xuất hiện, thường ẩn mình trên không, nuốt mây nhả khói " Trương lão tiên sinh dừng một cái, "Đây cũng là do phụ thân lão hủ lúc tuổi còn trẻ tận mắt nhìn thấy, chính miệng nói cho lão hủ nghe, chỉ là thế sự tang thương, không biết bây giờ đã như thế nào."
"Tận mắt nhìn thấy..."
Tống Du nhất thời hơi kinh ngạc.
Thế gian có long, thiên biến vạn hóa.
Kỳ thật không phải long thiên biến vạn hóa, mà chính là vạn vật đắc đạo thành tinh, và một vật trong số đó người ta gọi là là long.
Tỷ như có người đi tới thâm sơn, thấy đại mãng mọc sừng, nuốt mây nhả khói, trong lòng sợ hãi rung động, liền gọi là long. Có người đi thuyền trên biển, thấy đáy biển có bóng đen, động một tí nhấc lên sóng lớn, liền cho rằng là long. Thậm chí trong nước có chút động vật, bởi vì trời sinh tính hung mãnh, cũng bị gọi là long. Hay thậm chí có người nuôi rắn trong giếng, để xem chất nước, thời gian dài, thấy rắn rất có linh tính, cũng tán thưởng gọi bằng long.
Phục Long Quan thì nói, Chân Long sớm đã tuyệt tích.
Nếu như có Chân Long, tất nhiên muốn đi kiến thức một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận