Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 189: Đến núi Vân Đỉnh (2)

Khi trở lại khách điếm, đã thấy vị tiên sinh kia đã đem bọc hành lý đều thu thập xong, con ngựa cũng mang ra, đang đứng ở trước cửa, đặt túi ống lên trên lưng con ngựa.
Có một tiểu nữ đồng đứng ở bên cạnh hắn, trên tay cầm một cây cỏ khô, đút cho con ngựa này ăn.
"Tiên sinh đây là! Muốn rời đi?"
"Đúng vậy..."
Tống Du cười nói với hắn: "Tại hạ đã nói rõ với tiểu nhị. Số dầu thắp mấy ngày nay cũng đã thanh toán xong, tiền cũng đã trả, giờ là lúc nên đi."
"Không ở thêm mấy ngày?"
"Nghỉ ngơi đủ rồi."
"Mấy ngày nay ở thoải mái chứ?"
"Tốt lắm." Tống Du nhìn chăm chú vào tiểu nữ đồng bên cạnh: "Nói đến nên tạ ơn sự chỉ dẫn của chủ quán, vải nơi này quả nhiên danh bất hư truyền, chủ quán đề cử Tương Gia Tam Nương tay nghề cũng rất tốt. Muốn nói tốt nhất, vẫn là bánh canh trong khách điếm của chủ quán, nếu có cơ hội, hi vọng kiếp này còn có thể trở lại ăn một lần nữa."
"Vậy ta xin đợi đại giá của tiên sinh.”
"Chủ quán khách khí."
"Tiên sinh đi thong thả."
"Được."
Tiếng vó ngựa rung lên trên những phiến đá, cổ lắc lư, tiếng chuông của con ngựa vang leng keng.
Một người một ngựa vừa đi cũng không hề quay đầu lại.
Chỉ có tiểu nữ đồng ấy vậy mà quay đầu lại mấy lần.
Chủ quán có hơi nghi hoặc một chút.
Tiên sinh này là đạo nhân đi du ngoạn thiên hạ, khi đến cũng là một mình, sao đến lúc đi bên người hắn lại chợt nhiều thêm một nữ đồng?
"Ai nha!"
Chủ quán lúc này mới kịp phản ứng.
Con mèo Tam Hoa kia đâu?
Lại nhìn về phía trước, hai người một ngựa kia đã đi qua chỗ rẽ bên đường, khuất khỏi tầm mắt.
Lúc này chủ quán hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, nữ đồng kia là một cô bé nhưng da lại trắng hơn tuyết, sạch sẽ, xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ, mặc một chiếc váy mới màu sắc rất sáng, rõ ràng là trang phục hè mới được làm, váy áo bên trên và bên dưới đều cùng một màu, lúc mình cùng tiên nói chuyện, nàng cứ một mực ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy hiếu kì cùng linh động.
Đấy chẳng phải giống y như con mèo Tam Hoa bên cạnh tiên sinh sao?
"Ngựa, ngựa, đi theo ta!"
Tiểu nữ đồng mặc quần áo mới đi chầm chậm, chạy về phía trước nhất, lại xoay người lại đi lùi, mặt hướng về con ngựa, luôn miệng kêu. Hi vọng con ngựa có thể từ sau lưng đi vượt mặt đạo sĩ, sau đó nó đi theo mình, đạo sĩ đi theo con ngựa thành một hàng dọc.
Một nữ đồng hoạt bát xinh đẹp như thế đã thu hút sự chú ý của không ít người đi bộ bên đường.
Tuy nhiên, con ngựa chỉ nhìn chằm chằm vào nàng với một đôi mắt to tròn lúng liếng, tiếp tục đi theo phía sau đạo nhân với những bước đi đều đặn giống như trước, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Cái quái gì vậy?
Rõ ràng nàng mới cho nó ăn, nó cũng đã ăn! Rõ ràng đã thỏa thuận xong!
Tiểu nữ đồng cũng không nhụt chí, tiếp tục mặt hướng con ngựa, đi lùi, vẻ mặt thành thật, nói đi nói lại như đang đọc thần chú:
"Ngựa, ngựa, mau đi theo ta!"
"Tam Hoa nương nương coi chừng té."
"Tam Hoa nương nương sẽ không té."
"Thật sao?"
"Oái!"
Tiểu nữ đồng ngã ngồi ngay đó, lại lập tức đứng lên.
Nàng tức khắc xoay người lại nhìn xem y phục mới của mình có bị rách hay lấm bẩn không, khi thấy chỉ có chút bụi bặm, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, giây tiếp theo lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đạo sĩ, cau mày suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ là đang hoài nghi việc nàng ngã sấp xuống có phải là có liên quan đến hắn. Về phần té xuống có đau hay không thì lại không có nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng.
"Không liên quan gì đến ta."
"Vậy sao vừa nói xong ta liền ngã?"
"Có lẽ là vì lúc ấy ta là trông thấy trên con đường phía sau Tam Hoa nương nương có cái hố, cho nên mới nhắc nhở Tam Hoa nương nương."
"Đúng nha..."
"Tam Hoa nương nương ra khỏi khách điếm trong bộ dáng như thế này, chủ quán nhất định đã biết Tam Hoa nương nương là mèo yêu."
"Thế nhưng là vì có y phục mới."
"Cái này cũng không có cách nào khác.”
Tống Du nói xong liền ngắm nghía tiểu nữ đồng.
Y phục là sáng nay mới làm xong.
Lúc đầu nghĩ rằng thời tiết dần ấm lên rồi, vừa lúc Nam Họa là một nơi chuyên bán vải tốt, vì vậy hắn mới mua chút vải cho Tam Hoa nương nương may vài bộ y phục mùa hè, hắn cũng tự may một bộ xem như là làm kỷ niệm. Nào ngờ lúc đi mua mới hiện ra sự khác biệt về thẩm mỹ của Tống Du và Tam Hoa nương nương.
Tống Du thích mộc mạc.
Mèo Tam Hoa lại thích hoa, càng nhiều hoa càng tốt.
Cuối cùng sau khi cùng nhau thương lượng đã quyết định mua ba khúc vải với ba màu khác nhau, màu sáng làm áo choàng, màu nâu làm áo ngắn, màu đỏ tươi làm váy, đều là vải thuần sắc một màu, mặt vải sờ vào đều rất tốt. Tuy nhiên cũng nhờ vào phần lớn tay nghề tốt của Tam Nương Tương Gia cũng như bộ dáng xinh đẹp của Tam Hoa nương nương.
Không bao lâu đã ra khỏi huyện thành.
Lúc này đã là tháng ba là thời điểm chim bay rộn rã, cỏ mọc tươi tốt, ánh nắng vừa vặn, tơ liễu bay tán loạn, Tống Du dừng lại ở cửa và quay người, nhìn về phía cổng thành cũ kỹ nhỏ hẹp.
Hai chữ Nam Họa được viết rất đoan chính.
"Chúng ta đi đâu?"
Tiểu nữ đồng leo lên trên lưng con ngựa, nằm xuống ôm cổ ngựa, quay đầu nhìn hắn hỏi.
Vấn đề này hỏi rất hay.
Bình Châu nhiều núi nhiều nước, lại nhiều sự tích về Yêu Quỷ Tiên Thần, rất nhiều danh nhân thi nhân đều từng vì nghe danh tìm tới, danh lam thắng cảnh nhiều không kể xiết.
Muốn đi đến núi Vân Đỉnh, phải băng qua hơn một nửa Bình Châu.
Nếu một đường đi thẳng tới đó thì phải đi lộ trình dài hơn một ngàn dặm, chỉ cần đi trong nửa tháng, hoặc là một tháng, cũng đã đến nơi.
Thế nhưng trên đường có nhiều danh sơn danh thủy, kỳ tuyệt phong cảnh như vậy, thật vất vả đến đây, sao có thể bỏ lỡ?
Những danh lam thắng cảnh này phần lớn đều do hắn đọc được trong một cuốn sách tên là dư địa kỷ thắng ghi lại. Trong sách dựa theo địa hình dạng phẳng của Bình Châu, mỗi một địa danh đều chỉ ra cho người xem một phương hướng khác nhau, kể từ đó cũng giúp người xem nắm được đại khái vị trí của nơi đó, cũng có thể sắp xếp trình tự tham quan.
"Hỏi ngươi đấy! Chúng ta đi đâu?"
"Tam Hoa nương nương đi theo ta là được.”
"Ồ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận