Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 491: Cánh đồng tuyết ở Quy Quận (1)

Sáng sớm, tại cửa ra vào tửu lâu.
Tiểu nhị dựa vào cửa lớn.
Cửa ra vào có hai con ngựa một đen một đỏ đã đứng ngay ngắn, kiếm khách đang mang theo túi ống, phóng lên trên lưng ngựa.
Lưu quận trưởng cùng với hai vị võ sĩ đứng ở một bên.
"Quận trưởng làm sao vẫn đến?”
"Tiên sinh yên tâm, không trì hoãn công vụ, Lưu mỗ đã đem sự tình giao cho sư gia tạm xử lý!”
Lưu quận trưởng cung cung kính kính nói:
“Tiên sinh giúp Phổ Quận đại ân, nhưng Lưu mỗ lại không có thứ gì có thể báo đáp, bây giờ tiên sinh sắp rời khỏi Phổ Quận, bất luận như thế nào, vẫn là muốn tới đưa tiễn!”
"Vậy thì đi thôi!”
Lúc này túi ống đã cất kỹ, Tống Du nói với hắn xong, liền xoay người lại, đối với tiểu nhị của tửu lâu hành lễ nói lời cảm tạ.
"Mấy ngày nay đa tạ túc hạ!”
"Tiểu nhân lại là không đảm đương nổi...!”
Tiểu nhị đã sớm bị thái độ cùng với ngôn ngữ của Lưu quận trưởng chứng thực suy đoán trong lòng, cả kinh sửng sốt, nghe mấy lời này, vội vàng đáp lễ.
Sau đó chỉ thấy kiếm khách mặc y phục màu trắng nắm lấy dây cương của ngựa đen, Lưu quận trưởng thì quay người, nhìn về phía con ngựa gầy lùn đỏ thẫm này, dường như nghĩ muốn dẫn ngựa cho vị tiên sinh này. Tay đều nâng lên, phát hiện con ngựa không có dây cương, lúc này mới giả vờ như phất phất tay run tay áo, lại đặt tay xuống.
Tiểu nhị không khỏi lại càng ngây người mấy phần.
Trong đầu ngược lại không có bao nhiêu suy nghĩ, mà thay vào đó là nhớ ra một số câu chuyện từ cửa hàng trà bên cạnh khi còn mở cửa, khi hắn buổi chiều rảnh rỗi đứng nghe được một số câu chuyện.
Một là danh thần tiền triều trong mộng trảm thần, ngay lúc đó người kể chuyện cũng không có giảng kỹ, nghe nói ngay cả trên sách cũng chỉ nhớ mấy câu, không ai biết được vị danh thần kia là thế nào trảm thần, chỉ biết cố sự này đã truyền mấy trăm năm, có lẽ sẽ còn truyền lại mấy trăm năm.
Một là năm đầu bản triều, nghe nói có ngày thần tiên bên trên mất đi đạo hạnh hạ giới làm loạn, bị một vị tên là Phù Dương đạo nhân liên tiếp giết nhiều vị, người kể chuyện cũng không có nói tỉ mỉ đạo nhân kia là như thế nào trảm, dù sao không ai tận mắt chứng kiến, như vậy sự tình thần linh bị trảm, lại có thể nào tuỳ tiện để người bên ngoài biết?
Lại không nghĩ rằng cũng có một kiện phát sinh ở bên cạnh mình.
Cũng không biết như thế nào trảm, hắn mơ mơ hồ hồ, thật sự giống như những cố sự thần tiên mà mình từng nghe qua.
Thần tiên cao nhân như vậy, sống ngay trên tầng lầu của mình.
Thật sự là tựa như ảo mộng, để người không thể tin được.
Đáng tiếc a...
Phương bắc loạn thế, yêu ma nổi lên bốn phía, quán trà bên cạnh đã đóng cửa từ nhiều năm trước, cũng không biết Phổ Quận Hòa Châu này bao lâu mới có thể khôi phục phồn hoa ngày xưa, mình khi nào mới có thể giống như là trước kia, tửu lâu khi không có người liền chạy đến sát vách nghe người kể chuyện kể chuyện xưa, có khi trà lâu vắng khách, người phục vụ kia còn lén lút đưa cho mình một ly trà.
Có lẽ không lâu nữa chăng?
Có lẽ, nhiều năm về sau, tại huyện Cảnh Ngọc này, cũng nên có một cố sự thần tiên cao nhân trảm Lôi Công, tiên sinh kể chuyện sẽ nói chuyện say sưa, cần phải hắn giảng kỹ, nhưng nếu hỏi cẩn thận thì cũng không biết rõ lắm..
"Cộc cộc cộc...!”
Tiểu nhị nghe thấy tiếng vó ngựa mới hồi phục lại tinh thần.
Trên đường quạnh quẽ, mấy người cùng ngựa đi về phía trước.
Đường lá đá xanh, tiếng vó ngựa vang.
Mèo Tam Hoa bước chân nhẹ nhàng chạy trước chạy sau, thân thể nho nhỏ, đều khiến người lo lắng có thể bị móng ngựa giẫm lên hay không.
"Cảnh Ngọc giáp với Quy Quận, tiên sinh hướng bắc mà đi, chỉ cần một trăm dặm đường, liền có thể đến địa giới Quy Quận!”
Lưu quận trưởng nhíu mày một chút, ở sau lưng Tống Du, vừa đi vừa nói:
“Chỉ là bây giờ Quy Quận ôn dịch hoành hành, đường thông hướng Quy Quận đã sớm bị phong tỏa, mặc dù mệnh lệnh chỉ cấm ra không cấm vào, nhưng tình hình ở cửa khẩu vẫn khó lường, may mà tướng quân trấn giữ cửa khẩu cùng ta cũng đã gặp qua vài lần, Lưu mỗ đã chuẩn bị cho tiên sinh một lá thư, cũng không biết đối với tiên sinh có hữu dụng hay không!”
Lưu quận trưởng từ trong tay áo lấy ra một phong thư tín.
"Quận trưởng có tâm!”
Tống Du tiếp nhận lá thư nói.
"Hẳn là, hẳn là!”
Lưu quận trưởng ngừng lại, lúc này mới nói tiếp:
“Sau khi tiên sinh qua Quy Quận, nếu muốn tiếp tục hướng bắc, từ Quy Quận đi đến biên cảnh Ngôn Châu, thì phải đi qua Cánh đồng tuyết. Từ khi Cánh đồng tuyết bị đại yêu chiếm cứ đến nay, đã sớm không có người ra vào được nữa, không biết Cánh đồng tuyết đi Ngôn Châu lại là như thế nào, nghĩ đến dù là bên kia thật sự có trọng binh trấn giữ, họ cũng không phải lo về ôn dịch!”
Lưu quận trưởng cẩn thận từng li từng tí ngắm lấy đạo nhân phía trước.
Trong lòng lại nghĩ, với tính cách cùng với tác phong làm việc của vị tiên sinh này trên đường từ Hòa Châu đến đây, nếu thật sự từ Cánh đồng tuyết đi qua, chắc chắn không thể chỉ là đi qua một cách đơn giản như vậy.
Mà với bản lĩnh của vị tiên sinh này, trước kia lúc hắn ở Dật Đô tự cho là mình đã biết được, hiện tại xem ra, chính mình lúc trước ở Dật Đô làm quan chỉ là một con kiến nhìn thấy núi, tự cho là nhìn thấy núi to lớn, nhưng mà kỳ thật nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh nhỏ trên núi a. Thẳng đến mấy ngày trước đó, coi là tiên sinh có thể giúp mình diệt trừ tên Vĩnh Dương chân nhân đạo pháp cao thâm kia, nhưng không ngờ tiên sinh trực tiếp trảm Lôi Công.
Trước kia cảm thấy đại yêu ở Cánh đồng tuyết này không phải là thần tiên đại năng thì không thể ngăn cản, bây giờ lại cảm thấy khó nói.
Chỉ nghe phía trước truyền đến âm thanh của đạo nhân trẻ tuổi:
"Quận trưởng đối với Cánh đồng tuyết nhưng có hiểu biết?"
Lưu quận trưởng trong lòng nghĩ ra một tiếng quả nhiên, lập tức mới như thật nói ra:
"Không dối gạt tiên sinh, Phổ Quận dù cùng Cánh đồng tuyết chỉ cách một Quy Quận, nhưng chúng ta đối Cánh đồng tuyết đều không có hiểu biết gì, chỉ biết rằng trước khi Cánh đồng tuyết bị đại yêu chiếm cứ thì trước đó không gọi Cánh đồng tuyết, mà gọi Hòa Nguyên, đông tay hai trăm dặm, nam bắc hai trăm năm mươi dặm, đại địa một mảnh vuông vức, chớ nói một ngọn núi, chỉ là một cái dốc nhỏ cũng nhìn không thấy, đều là ruộng tốt đất màu mỡ. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, lương thực trồng ở đây không chỉ cho mùa màng rất tốt, vượt xa so với nơi khác, mà còn có hương vị tuyệt vời, từng là cống phẩm hoàng cung, Hòa Châu có danh tiếng chính là bắt nguồn ở đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận