Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 387: Trường Kinh bước vào mùa thu (1)

Thời kỳ thượng cổ, đạo nhân không phát triển, yêu ma quỷ quái so với hiện tại hung hăng ngang ngược hơn rất nhiều, ngay cả thần linh cũng mười phần hỗn loạn, đại thần tiểu thần, thần tốt thần xấu, có đủ mọi loại thần lẫn lộn.
Thú vị là, mặc dù đạo nhân không phát triển, nhưng các đạo nhân lại mạnh mẽ hơn nhiều so với hiện tại. Thế gian thường có không được cao nhân, hoặc là ẩn cư thâm sơn, hoặc là hành tẩu nhân gian, bằng mọi cách theo đuổi con đường tiên đạo trường sinh.
Kia là một thời kỳ hỗn loạn.
Thiếu trật tự không chỉ có ở triều đại nhân gian, mà còn ở yêu ma quỷ quái, thần linh từ mọi phương hướng, tất cả đều dường như đang chờ đợi thời gian lắng xuống và nguội đi, để mang đến trật tự ổn định cho thế gian.
Thiên đạo quả nhiên là diễn biến như thế.
Năm đó những thế lực ma quỷ vô cùng nguy hiểm, yêu ma tuyệt thế động một chút lại nuốt chửng cả một thành trăm dân, giờ đây ngay cả tro đều không còn sót lại. Năm đó những thần linh nguyên thủy mà người xưa tôn kính, giờ đây cũng không còn, số ít vẫn còn truyền lại như những nhân vật trong truyền thuyết cổ xưa, nhưng phần lớn đã không còn trên tường đá hoặc bảng đá.
Và những đạo nhân theo đuổi con đường tiên đạo trường sinh kia?
Theo ghi chép của Phục Long Quan, lúc ấy có người thành tiên, có người được trường sinh, danh xưng bất tử bất diệt, tuy nhiên chẳng qua là lúc đó. Thiên đạo biến đổi, cái gọi là bất tử bất diệt, đáng chết cũng phải chết, nên diệt cũng phải diệt.
Nó chính là ý chí của thế giới, kiểm soát sự biến hướng của thế giới.
Không có người có thể vi phạm nó.
Đối với "Ý định" của thiên đạo, Phục Long Quan chưa bao giờ có ghi chép minh xác, nhưng qua mỗi thế hệ kế tục, dựa vào sự thông minh, tu vi cùng với thiên hướng khác biệt, hoặc sớm hoặc muộn cũng sẽ dần dần ý thức được điểm này.
Phục Long Quan vì sao có thể lưu truyền tới nay?
Không cầu trường sinh có lẽ không phải nguyên nhân chủ yếu, nhưng nhất định là điều kiện cơ bản nhất.
Năm đó thế gian có thật nhiều biện pháp cầu trường sinh, đủ loại, trăm hoa đua nở, nhưng hôm nay thiên đạo đã làm ra lựa chọn, thế là những con đường này đều đi không thông.
Có người từ lúc ấy sống đến bây giờ hay không?
Có lẽ có, có lẽ không có.
Đạo nhân chưa từng gặp qua.
Thế gian còn có con đường trường sinh khác còn sót lại hay không?
Có lẽ thật sự có một vài con đường chưa từng được ai phát hiện, cổ nhân cũng chưa từng sử dụng qua, có lẽ Phục Long Quan có thể tìm tới chúng nó. Thế nhưng một là khó khăn, hai là ngay cả khi thành công, cũng không dám đảm bảo lâu dài, ba là chỉ cần có một đời truyền nhân bước đến con đường này, truyền thừa của Phục Long Quan cũng sẽ đoạn ở thế hệ này.
Phục Long Quan đời đời đơn truyền, không nói đến tình cảm, sự kế thừa chính nó cũng có trọng lượng, đặc biệt đối với những người có đức, có sức mạnh ràng buộc đáng kể. Truyền qua nhiều thế hệ như vậy, mỗi khi truyền qua một thế hệ, phân lượng càng nặng thêm một phần, khiến quyết định để kết thúc nó trên tay mình càng khó khăn hơn.
Đạo nhân dứt bỏ suy nghĩ, không nghĩ nhiều nữa, mỉm cười, cũng chỉ là cảm thán một câu:
"Trường sinh khó cầu a...!”
"Đạo trưởng muốn cầu không?"
"Thiên hạ có mấy người không muốn đâu?"
"Đúng vậy a...!”
"Chỉ là nếu trường sinh quá khó, bỏ qua quá nhiều, còn không bằng không cầu. Chỉ qua tốt kiếp này đã cảm thấy đủ!”
Tống Du cười nói:
“Đây là một đề toán thuật!”
"Đạo trưởng có công pháp lớn...!”
Hai người uống trà nói chuyện, đôi khi đánh dây đàn, thuyền nhỏ chậm rãi trượt trên mặt nước, vẽ vạch bóng núi xanh hai bên.
Mèo Tam Hoa mới đầu còn nghe bọn hắn nói chuyện, chỉ là về sau không biết là nhàm chán, hay là đêm qua bắt chuột mệt mỏi, liền ghé vào trên đùi đạo nhân mà ngủ, chỉ còn chóp đuôi có một chút lung lay.
Đạo nhân đôi khi vuốt nhẹ lưng mèo, đôi khi vuốt nhẹ đuôi, mèo con có khiến cho lòng hắn yên tĩnh rất nhiều.
Nữ tử đối diện rủ mắt nhìn xuống, vừa cười vừa nói:
"Đạo trưởng coi nàng là nữ nhi!”
"Tam Hoa nương nương tuy tuổi còn nhỏ, lại nhu thuận hiểu chuyện, cực kì thông minh, nữ đồng trên thế gian khó có thể so ra mà vượt qua nàng!”
"Gặp được đạo trưởng, thật sự là chuyện may mắn của nàng!”
"Cũng là chuyện may mắn của tại hạ!”
Nữ tử giương mắt nhìn đạo nhân, đã thấy ánh mắt của đạo nhân đều đặt trên thân mèo con đang ngủ say, ngay cả hắn nói chuyện âm thanh cũng không tự chủ nhu hòa một chút, như lo sợ sẽ làm con mèo tỉnh giấc. Giờ khắc này, ôn nhu cùng với tình cảm thể hiện trong mắt không giả được, giống như ngày ấy tiến đến mời hắn, đã thấy hắn trong phòng vì mèo con cẩn thận lột tôm.
Nữ tử nhịn không được nói câu:
"Ta trước kia có vị muội muội, cũng thông minh và đáng yêu!”
"Sau đó thì sao?"
"Về sau lớn lên, rồi rời xa ta mà đi!”
"Hài đồng lớn lên vốn là điều không thể ngăn cản!”
Đạo nhân rất bình tĩnh hồi đáp:
“Chỉ cần nàng có thể làm những điều mình muốn, sống cuộc sống của mình thật tốt, đó là điều an ủi!”
"Nghe nói muội ấy say mê phồn hoa nhân gian, đến thành trì nhân gian, sau cùng gả cho một tiểu quan làm thiếp, sau đó sống không tốt, chẳng mấy năm đã chết, sống không khác gì con người!”
"Người đều có mệnh, yêu cũng như thế!”
"Nếu Đồng nhi của đạo trưởng sau này lớn lên, cũng sẽ lấy phu quân phải không?"
Nữ tử nhìn về phía đạo nhân.
Đạo nhân để tay ở trên lưng mèo con, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ rất rõ ràng, tại mua hè thậm chí khá nóng, lại trả lời rất trực tiếp:
"Ta hi vọng nàng sẽ không gả đi!”
"Vì sao?"
Nữ tử hiếu kì nhìn về phía hắn.
Ánh mắt vẫn tập trung, dường như đầy hứng thú với chủ đề đang nói, nhưng dường như cũng đặc biệt chú ý vào những gì ngươi nói.
"Bởi vì thời đại này có bệnh, bệnh ở thế gian, bệnh ở trong tâm!”
Đạo nhân nhàn nhạt trả lời:
“Giữa nam nữ, dù là tình cảm có sâu đậm, sau một thời gian, sẽ bộc lộ ra bệnh này, rất ít người có thể coi thê thiếp của mình như người bình đẳng với mình!”
"Ồ?"
Ánh mắt của nữ tử có hơi rung động nhẹ, cười hỏi:
"Như vậy đạo trưởng cảm thấy, giữa nam nữ, quan trọng nhất là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận