Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 122: Tiên Tiên Trần Trần (1)

"Còn phòng trống nào không..."
"Xin khách quan thứ lỗi."
"Đã sớm không còn phòng.”
"Chỗ nào trong thành còn phòng vậy?"
"Đều đã đầy..."
"Ôi khách quan, thật xin lỗi, tiểu điếm thật là đến cả kho củi cũng không còn chỗ trống! Sắp tới sẽ có đại hội tại sông Liễu, nhiều người giang hồ từ Nam chí Bắc đều đổ về đây, đừng nói là lữ quán trong thành, đến cả chùa miếu cùng quán trọ bình dân ngoài thành đều đã trụ đầy người, rất nhiều người giang hồ đều là tùy tiện tìm ngõ nhỏ, có cửa hàng thì trụ ở cửa hàng, không có cửa hàng thì lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, cứ như vậy chấp nhận."
Tống Du đi hỏi nửa ngày, thu hoạch được một đống lời cự tuyệt.
Có lẽ là gần đây người đến hỏi phòng thật sự quá nhiều, có người cũng bị hỏi đến phiền, tuy không thể xem là ứng phó qua loa nhưng cũng đã mất kiên nhẫn.
Trái lại vị chủ cửa hàng cuối cùng này cũng là người thiện tâm, thấy hắn là đạo nhân, trò chuyện với hắn không ít câu, sau cùng còn nói: "Tuy nhiên nếu khách quan thật sự muốn ngủ trên giường, tiểu nhân trái lại có thể đưa ra hai gợi ý cho khách quan."
Tống Du lập tức khom mình hành lễ:
"Mời chủ quán chỉ điểm."
"Một là khách quan đến nhà của bách tính lân cận hỏi thăm một chút. Có một số nhà có người già sinh sống, trong nhà không có nữ tử, lúc này đều đã trải sẵn giường chiếu trong nhà, cho những người giang hồ kia vào thuê ở, kiếm một khoản tiền từ việc này." Chủ cửa hàng là một người tuổi cũng đã tương đối lớn, mới có kiên nhẫn như này, "Chưa kể khách quan là người của Đạo gia, không giống như những người giang hồ kia, coi như gặp được dân chúng tầm thường đi nữa, nói vài lời hữu ích, nếu gặp được người thiện tâm, hoặc là người tự bản thân đã tin Phật tín đạo, cũng sẽ để tiên sinh ở lại."
"Xin hỏi chủ quán, cách thứ hai là gì?"
"Hai là Tẩu Giao Quan ở bên ngoài cửa thành đông. Tính khí của quán chủ đạo quan kia không tốt, rất nhiều người giang hồ đến cửa cầu tá túc, hắn không trả lời, nghe nói còn có vài người là truyền nhân của đạo quan trên giang hồ đến cầu tá túc, hắn cũng không cho. Trái lại khách quan cũng có thể đến đó thử vận khí, biết đâu vị quán chủ kia sẽ đáp ứng không chừng."
"Đa tạ chủ quán."
Tống Du liên thanh nói cảm tạ vị chủ khách điếm này.
Quay người đi trở lại trên đường cái.
Vẫn người đến người đi như cũ.
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, dù không mở miệng, nhưng nhìn thấy thần tình kia của nàng, Tống Du liền tựa như nghe thấy thanh âm của nàng.
Thế là nhỏ giọng đáp:
"Đi ra ngoài thành."
So sánh hai phương án trên với nhau, xin tá túc ở Tẩu Giao Quan tuy khó khăn, nhưng điều kiện chỗ ở rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cũng thanh tịnh hơn, sắc trời hôm nay còn sớm, vậy nên đi thử thời vận ở Tẩu Giao Quan trước.
Có lẽ quán chủ Tẩu Giao Quan chỉ là không thích dính líu quá sâu với những truyền nhân trên giang hồ kia thì sao? Lại tưởng tượng, phong cảnh An Thanh như họa, nổi danh như thế, đại hội ở sông Liễu được tổ chức hai mươi lần có hơn, nếu đem tính toán, ở giữa khoảng thời gian trăm năm này cũng có hai quán chủ Phục Long Quan xuất sơn du ngoạn, có lẽ bọn họ đã từng tới nơi này, có lẽ đã từng chạy đến đại hội ở sông Liễu, đã từng bị vấn đề tá túc ở đâu làm cho bối rối.
Một người một ngựa đi về hướng đông thành.
Mèo con sợ bị người dẫm lên, đứng ở trên lưng ngựa.
Thời đại này, người yêu mèo cũng không ít, thậm chí rất nhiều người giang hồ dám đánh giết lẫn nhau nhưng vẫn quỳ dưới chân mèo con dịu giọng gọi. Tam Hoa nương nương sinh ra lại rất đẹp mắt, Khổng đại sư đều nói nó bất phàm, cả một đoạn đường này người người đi ngang qua đều vì nàng mà ngoái đầu lại nhìn. Còn có người nhìn nàng nhíu mày chậc lưỡi, thậm chí còn muốn đưa tay sờ sờ. Tam Hoa nương nương kỳ thật có thể ngửi ra thiện ý của người khác, nhưng suy cho cùng, nàng cũng không phải là một con mèo cưng, sống một mình đã nhiều năm, đối với những người xa lạ thích trêu chọc này nàng rất không thích ứng.
Né tránh đến phiền, vừa lúc đạo sĩ kia quay đầu, hỏi nàng muốn để hắn ôm hay không, nàng suy nghĩ một chút, liền nhảy vào trong ngực hắn.
Cả hai bên đều được chỗ tốt.
Từ cửa thành đông đi ra khỏi thành, đi không bao xa là có thể nhìn thấy.
Đạo quan không lớn cũng không nhỏ, có tường viện bao quanh, trên đỉnh sơn môn có một bức hoành phi, chữ viết mạ vàng như rồng bay phượng múa:
Tẩu Giao Quan!
Lại nhìn hai bên trái phải sơn môn:
Thiên địa vị tha, làm thiện tự nhiên được phúc.
Thánh hiền có giáo, tu thân có thể Tề gia.
Không cần Tống Du tiến lên gõ cửa, đã có mấy tên người giang hồ ngồi ở đây từ trước, muốn xin tá túc chỗ này.
Người giang hồ phần lớn đều trọng lễ nghi, nhưng cũng thô lậu.
Thế nên sự trọng lễ nghi này cũng chia làm hai loại.
Có ít người hiểu rõ lí lẽ, hiểu phân tấc, biết tiến biết lùi, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, là cẩn trọng từ trong ra ngoài. Có ít người trọng lễ nghi chỉ là thuận theo quy củ, bọn họ sở dĩ xem trọng lễ nghi như vậy bất quá là muốn dùng cái này để đổi lấy hồi báo tương đương từ người khác, nếu như không được toại nguyện, vậy có thể lập tức trở mặt.
Giống như mấy tên người giang hồ lúc này.
Sau khi gõ cửa, lúc thỉnh cầu xin được ở lại tá túc, hết ôm quyền lại khom người, ngôn ngữ cũng khách khí, lễ tiết đều chuẩn mực, nhưng khi phát hiện họ không muốn cho bọn hắn ở lại đây dừng chân nghỉ ngơi, trong lòng lập tức có chút không cam lòng cùng bất bình, cảm thấy mình là lấy lễ đến nhờ, nhưng đối phương lại không lấy lễ để tiếp đón, mình bị khinh miệt, thế là nghĩ phải đòi một lời giải thích.
Tuy Đồng nhi này tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải người dễ bị hù dọa.
"Chư vị hảo hán cũng nên biết rằng, cứ mỗi năm năm các ngươi lại tổ chức một lần đại hội ngay tại An Thanh, rất nhiều người giang hồ đến đây, danh môn đại phái có bao nhiêu, giang hồ cao thủ lại có bao nhiêu người, để ta xem có từng để ai lưu lại tá túc?"
"Có ý tứ gì? Đồng nhi như ngươi trái lại có lá gan rất lớn!"
"Chư vị hảo hán cũng nên ngẫm lại, nếu cứ mỗi cao thủ giang hồ mang theo đao kiếm đến là có thể lập tức vào trong tá túc, ta thấy không bao lâu bên trong sẽ trụ đầy người... Chư vị thật sự nghĩ rằng bản thân tới sớm hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận