Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 357: Cầu vồng sau cơn mưa (1)

"Nội thành Trường Kinh..!”
"Có gì khó xử sao?"
"Nếu là nửa năm trước đó, dù cho kinh thành có dương khí nặng hơn nữa, tại hạ đi nội thành một chuyến cũng không phiền phức. Chỉ là gần nhất nghe nói lão gia Thành Hoàng trong thành Trường Kinh bị mắc bệnh điên, cả ngày tuần tra, bắt yêu bắt quỷ. Tại hạ tuy có một thân bản lĩnh ẩn nấp hành tung, có thể lão gia Thành Hoàng ở trong thành cũng am hiểu nhất trong việc tìm yêu chiêu quỷ!”
Thư sinh quỷ có chút khó khăn:
“Huống chi tại hạ trước kia từng trộm cướp qua đồ vật ở trong thành, sợ là không dám đi!”
"Tại hạ họ Tống tên Du!”
Đạo nhân còn nói một lần:
“Túc hạ nếu như bị Vũ Quan miếu Thành Hoàng ngăn lại, chỉ cần báo danh hào của tại hạ, liền có thể giải vây!”
Thư sinh quỷ lại kinh ngạc một chút, lúc này mới hoảng lại hành lễ:
"Tại hạ minh bạch!"
"Đa tạ túc hạ!”
"Không dám không dám!”
"Xin túc hạ bảo trọng nhiều hơn, vạn sự cẩn thận, nếu gặp nguy cơ, lấy bảo toàn tính mạng làm đầu!”
"Tại hạ cáo từ...!”
Đạo nhân hành lễ với hắn, hắn cũng hành lễ với đạo nhân.
Sau đó thư sinh quỷ lại hóa thành một làn khói xanh, từ miệng cửa sổ trong phòng chui ra, biến mất ở trong màn đêm.
Đạo nhân cũng mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.
Tuy nhiên đã nhanh đến hừng đông.
Đạo nhân sờ sờ đầu mèo con bên cạnh, không còn ngồi xếp bằng, mà chính là nằm thẳng xuống dưới, trong lòng có chút suy nghĩ, nhắm mắt lại, chậm rãi cũng ngủ mất.
Mèo Tam Hoa cũng một lần nữa nằm xuống, cuộn thành một đoàn, dùng tay che đầu, híp mắt tiếp tục ngủ.
Trong phòng ngọn đèn dầu dập tắt.
"Ác ác...!”
Thời điểm gà gáy, trời cũng sáng.
Mèo Tam Hoa dẫn đầu ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã lộ ra màu xanh đậm. Theo tiếng gà gáy vang vài tiếng, mèo con xoa xoa con mắt, kiềm chế không ngừng hiếu kì trong lòng, nhảy lên cửa sổ, cứ như vậy nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Sắc trời càng ngày càng sáng, nhưng cũng mê man.
Bởi vì bên ngoài trời đang mưa.
Có lẽ là đêm qua vốn là trở về trễ, còn tu hành đến nửa đêm, nghỉ ngơi không đủ, đạo nhân này ngủ một giấc, liền ngủ đến trời sáng.
"Bây giờ là lúc nào?"
"Ngô?"
"Bây giờ là lúc nào? Tam Hoa nương nương!”
"Ban ngày...!"
Đạo nhân lắc đầu, tính toán.
Trên giường ngồi xuống, lau mặt, sửa sang lại y phục, đạo nhân liền đứng dậy xuống giường, mang giày vào đi ra ngoài.
Bên ngoài tất cả đều là tiếng mưa rơi, tí tách tí tách.
Đẩy cửa xem xét, trời mưa đến còn không nhỏ.
Cước bộ chỉ có thể dừng ở cửa ra vào, cùng lắm chỉ có thể tiến thêm một bước, thực sự bước một bước ra khỏi phạm vi mái nhà tranh nữa, mặt đất đã sớm bị xối đến thấm ướt, nước còn không ngừng bắn tung tóe, đất ở cửa ra vào đã thành bùn nhão.
Đạo nhân ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thấy cơn mưa này đoán chừng cũng không còn rơi bao lâu nữa.
Nơi này cách nhà chính thì có khoảng cách mấy trượng.
Đạo nhân hơi do dự, xoay người đặt hành lý trên lưng, một tay cầm lên hộp dài, một tay quơ lấy mèo con đang sững sờ kia, đóng kỹ cửa phòng, một đường giẫm lên phiến đá trong sân, mấy bước đã đi qua sân sau, đến nhà chính.
Bên trong chỉ có một người đang dùng cơm.
Chính là Ngô nữ hiệp.
Ngô nữ hiệp bưng lấy bát, quay đầu nhìn hắn một cái, liền đối với chủ quán trọ hô:
"Có người dậy, xin hãy làm thêm một bát cháo nữa!”
"Được rồi!"
Tống Du gật đầu với nàng, rồi ngồi xuống cùng bàn.
Chủ quán trọ rất nhanh liền bưng bát cháo tới.
Một bát cháo rau dại, một quả trứng gà luộc, bên trên bát cháo đặt một thìa dưa muối, chính là điểm tâm mà quán trọ này cung cấp.
"Từ từ ăn, bát cháo dưa muối nếu không đủ đều có thể thêm, gọi ta là được!”
"Đa tạ!”
Đạo nhân nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó lấy trứng gà đến, gõ mở trên bàn, chậm rãi lột ra.
"Ùng ục ục..!”
Trên bàn một trận âm thanh lăn lóc nhấp nhô.
Giương mắt xem xét, một quả trứng gà khác lăn qua.
Đạo nhân không khỏi giương mắt liếc về phía nữ tử.
Nữ tử thì nâng cằm lên nhìn mèo Tam Hoa.
"Đa tạ!”
Đạo nhân lại nói cảm tạ một tiếng.
Nữ tử thì không nói gì, một tay chụp lấy đáy chén, một tay cầm đũa nuốt cháo, con mắt dán chặt vào cơn mưa bên ngoài, đợi chủ quán trọ đi xa, nàng mới hỏi:
"Tối hôm qua gian phòng các ngươi có động tĩnh gì?"
"Có vị tiểu quỷ tới chơi, muốn trộm lấy họa tác của Đậu đại sư, bị tại hạ phát hiện!”
Đạo nhân bóc lấy trứng gà đáp:
“Tại hạ cùng với hắn hảo hảo nói một chút, mời hắn giúp ta một việc, sau đó thả hắn đi!”
"Ừm...!”
Ngô nữ hiệp cũng không hỏi nhiều, tiếp tục ngắm ra bên ngoài:
"Cơn mưa này đến thật phiền phức!”
Đạo nhân lột xong trứng gà, từ trong túi lấy ra chén sứ nhỏ Thanh Hoa tinh xảo, đem trứng gà tách ra thành khối nhỏ bỏ vào trong chén, đưa cho Tam Hoa nương nương, sau đó mình cũng cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm, nhỏ giọng trả lời:
"Mùa hè mưa đều như vậy!”
"Đạo trưởng ngươi nói nó khi nào ngừng?"
"Trước giữa trưa sẽ ngừng!”
"Ngươi còn nói ngươi không biết đoán mệnh...!”
"Chỉ là kinh nghiệm!”
"Giữa trưa ngừng...!”
Ngô nữ hiệp nhếch miệng ngẫm lại:
"Thế thì cũng được. Chúng ta ở nơi này đợi đến giữa trưa, hoặc đến lúc mặt trời chiếu sáng, còn có thể đợi đến buổi chiều đường trở nên khô ráo. Dù sao nơi này cách thành không tính xa, coi như buổi chiều đi cũng có thể trước lúc trời tối trở lại Trường Kinh. Dù sao hôm nay cũng sẽ không còn có khách nhân đến!”
"Vâng!”
Đạo nhân an tâm ăn cơm.
Nữ tử cũng không nói thêm gì nữa, miệng lớn mãnh đào, ăn xong một bát, lại gọi chủ cửa hàng lấy thêm một bát.
Ăn xong liền ở chỗ này nghỉ ngơi.
Chủ quán trọ cũng không đuổi bọn hắn.
Như Ngô nữ hiệp đã nói, nơi này như đêm hôm đó chợ quỷ mở cửa mới có người đến, mà chợ quỷ mở cửa lần sau chính là hai ngày sau đó, hôm nay sẽ không có việc gì ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận