Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 78: Hồng mã gầy gò (2)

Sau đó Ứng Phong lên tiếng: "Sư phụ biết đạo huynh muốn đi du lịch thiên hạ, lại thiếu vật cưỡi thích hợp, hôm nay nhân hội chùa miếu Nhạc Vương, sư huynh tất sẽ đi tìm mua la hoặc ngựa." Tuy nhiên, gần đây biên cảnh phương bắc thiếu ngựa, la sư phụ đoán rằng đạo huynh rất có thể không tìm được con nào vừa ý, đúng lúc chúng ta cũng có việc cần đến hội chùa, mua vài món đồ, thuận tiện cùng các đạo trưởng ở Dật Đô giao lưu đàm đạo, vừa hay trong cung có vị khách hành hương có chút quan hệ, vì thế sư phụ liền bảo chúng ta mang một thớt ngựa thồ dẫn đến tặng cho đạo huynh, cho dù không cưỡi được, trên đường dài cũng có thể giúp đạo huynh chở hành lý và các vật dụng mang theo cũng tốt”.
Xuất Vân cũng nói thêm vào:
"Chúng ta còn đang lo lắng trong lòng, sợ chờ chúng ta tìm được đạo huynh, đạo huynh đã mua được la, ngựa vừa ý, như thế chúng ta chỉ có thể dắt trở về. Hiện tại xem ra, may mắn đạo huynh còn chưa mua được."
Tống Du chỉ lẳng lặng nhìn hai người.
Năng lực chống lạnh của đạo bào thực sự là có hạn, vào đêm đông lạnh, hai người đã bị cóng đến môi tím đen, chẳng những vậy đêm còn giăng nhiều sương mù, lông mày lọn tóc đều bị ẩm ướt, làm tăng thêm mấy phần ướt lạnh.
Mà ngựa này thực sự là ngựa thồ ư?
Mặc dù dáng ngựa không cao, bề ngoài xấu xí, không thể xem là cao to, nhưng nhìn đầu lớn cổ ngắn, thể phách cường kiện, ngực nở bờm dài, da dày lông thô, rõ ràng là một thớt ngựa Bắc Nguyên.
Tuy thớt ngựa Bắc Nguyên này phẩm cấp không cao, không tính là bảo mã, thế nhưng dù sao cũng là ngựa Bắc Nguyên, là loại thích hợp đi đường xa nhất.
Tống Du đứng bất động, ánh mắt lấp lòe.
Hai người kia thì lại đang thấp thỏm trong lòng.
Qua thêm mấy giây, Tống Du mới đưa tay nhận lấy ngựa, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
“Vậy thì đa tạ.”
Hai người vội vàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Đạo huynh đừng khách khí”.
“Đêm khuya lạnh lẽo, mau vào trong phòng sưởi ấm”.
“Chúng ta không quấy rầy thêm nữa”. Ứng Phong vội vàng nói, “Bọn ta ra ngoài đã lâu, đã đến lúc nên trở về”.
“Phúc Thanh cung cùng Thanh Tiêu quan ở thành Tây vốn có giao hảo với nhau từ trước, các vị trưởng bối đều đang tá túc tại Thanh Tiêu quan”. Xuất Vân nói bổ sung: “Ban đêm nhiều đạo tặc, nếu còn không quay lại sợ là trưởng bối sẽ lo lắng, hay là ngày mai chúng ta lại đến bái phỏng đạo huynh."
"Sư muội nói đúng, ngày mai còn phải đến hội chùa mua một ít đồ."
"Đạo huynh cẩn thận, ngựa này có hơi còn non, tính khí vẫn chưa ổn định."
“Đạo huynh tự có thủ đoạn thần tiên” Xuất Vân nói.
“Nói cũng phải”.
"Ngựa ơi ngựa, sau này ngươi phải nghe lời, có thể cùng đạo huynh ngao du thế gian, là phúc phận ngươi phải tu luyện mấy đời mới được. Chúng ta có cầu còn không được đâu."
“Đạo huynh, chúng ta cáo từ”.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, lưu loát liền mạch, cảm giác cũng rất kỳ diệu.
Tống Du đứng nhìn theo bọn họ đi dần xa.
Lại quay đầu nhìn con ngựa, quả nhiên là một con ngựa còn non, không thể không khiến hắn cảm thán, Quang Hoa tử này đạo hạnh tu vi thế nào tạm thời không bàn tới, chỉ tính riêng thế thái nhân tình lại có bản lĩnh xử sự cực cao, lão đạo này mặc dù đời này hẳn là không thể thành tiên, nhưng cũng đã là một nhân tinh.
“Phì…”
Ngựa con đỏ thẫm thở phì phì.
“Suỵt..”
Tống Du không chút hoang mang nói với nó: "Trong thành này cần phải yên tĩnh một chút, rảnh rỗi, ta liền dẫn ngươi ra ngoài rong ruổi."
Con ngựa quả nhiên trở nên an tĩnh.
Nào còn dáng vẻ tính khí không ổn định?
Tống Du thấy vậy mỉm cười hài lòng.
Cả quá trình Tam Hoa nương nương đều ngẩng cao đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm vào con ngựa, đôi mắt sáng ngời, giống như những vì sao, ngay khi hai vị đạo trưởng rời đi, nàng liền dạo một vòng xung quanh ngựa vội dò hỏi:
“Ngựa này tốt không?”
"Đương nhiên tốt."
Tam Hoa nương nương nghe xong, vui mừng khôn xiết.”
Tống Du suy nghĩ một hồi, đã gần như đoán được suy nghĩ của nàng, về phần có thể hiểu hết hay không, cũng không cần thiết, người với người còn không thể hoàn toàn câu thông với nhau, huống chi là người với mèo.
Lại nói đến con ngựa này, màu sắc đỏ thẫm, vốn ngựa Bắc Nguyên đã không cao lắm, nó so với cùng loại còn có chút thấp bé hơn, bất quá đại đa số thời gian Tống Du cũng chỉ cần nó chở chút hành lý, chậm rãi đi đường nên cũng không cần ngày đi ngàn dặm hay phóng ngựa băng băng như quân mã trong doanh trại, vì thế cũng không yêu cầu nó cao lớn cường tráng.
Tống Du đóng cửa sân viện, đem con ngựa dắt đến chỗ rừng trúc, mới nói: "Tiểu viện điều kiện đơn sơ, không có chuồng ngựa, liền ủy khuất các hạ tạm ở nơi này. Lúc bình thường chớ có lên tiếng, sáng sớm ngày mai, ta liền đi mua chút cỏ khô về cho các hạ."
Con ngựa đứng bất động, quả nhiên không có lên tiếng.
“Sau này đường sá xa xôi, lên rừng xuống biển, làm phiền các hạ cùng ta đồng hành, giúp ta chở hành lí vật dụng, ta tất nhiên không bạc đãi các hạ”.
Nói xong, Tống Du đối nó chắp tay thi lễ.
Nói tới cũng diệu, con ngựa này dù vẫn đứng bất động nhưng cứ như nghe hiểu lời Tống Du vừa nói, nó chớp chớp mắt đen lay động sáng ngời.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Tam Hoa nương nương thật miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi thân mình con ngựa, chầm chậm đi ra ngoài mở cửa.
Người đứng bên ngoài chính là La bổ đầu.
Áo mũ chỉnh tề, bội đao bên hông.
Mấy ngày nay diễn ra hội chùa, trong thành có rất nhiều người giang hồ, tốt xấu lẫn lộn, toàn bộ nha sai đều đem xích sắt đổi thành cương đao mà mang theo bên mình.
Thấy hôm nay lại là nữ đồng ra mở cửa, ánh mắt La bổ đầu hơi khác lạ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là vẫn tiếp tục không gọi nàng bằng Tam Hoa nương nương, chỉ chắp tay hỏi: "Tiên sinh đã về tới nhà chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận