Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 168: Các ngươi là người hay là yêu? (1)

Ánh lửa dập tắt, bóng tối lại một lần nữa trở lại trên ngọn núi này.
Gió núi thổi qua, tiếng gió thuần túy.
Tống Du đứng tại chỗ, vẫn mang theo đèn lồng như cũ.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên, nghiêng đầu thổi một hơi vào đèn lồng, chiếc đèn lồng một lần nữa sáng lên, giống hệt như lúc trước. Tuy nhiên mới bước được một bước, hắn dừng lại suy nghĩ một chút, lắc đầu, một lần nữa thổi tắt đèn lồng, cất nó đi, treo ở trên lưng con ngựa, chậm rãi bước đi dưới ánh sáng của những vì sao.
Con ngựa biết đường, dẫn hắn về lại đường cũ.
Bất tri bất giác con đường đã biến trở lại thành con đường nhỏ lúc trước, khi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cảnh núi non cùng ánh đèn không có khác biệt gì so với lúc đầu, việc này mang ý nghĩa bọn họ đã trở lại bên ngoài.
Tống Du cũng không trở về nơi bọn họ từng dừng lại trước đó, mà chính là ở chỗ này tìm một địa phương bằng phẳng, một lần nữa trải ra lông cừu, ngồi xếp bằng xuống, đắp tấm thảm lên trên đùi, nhìn ánh đèn đuốc nơi phương xa đến xuất thần.
Những tà ma kia tất nhiên không lưu lại trong lòng của hắn.
Chỉ có những việc hiếm lạ gặp gỡ trên đường, kiến thức thu được từ bên trong thị trấn, mới có một chút giá trị đáng để lưu lại dư vị.
Đây không thể nghi ngờ là một cuộc hành trình kỳ diệu.
Tu hành trên Âm Dương Sơn, cho dù đạo hạnh có sâu đến đâu, nhưng làm sao có thể gặp được sự tình kỳ diệu như vậy?
Tuyệt vời nhất, trái lại là cuộc gặp gỡ với tiểu quỷ.
Cuộc gặp gỡ này thật sự thuần túy cùng đơn giản.
Trước kia, Tống Du từng đọc qua không ít văn chương cổ nhân miêu tả những cuộc gặp gỡ kỳ diệu, lúc ấy chưa phát giác ra được diệu thú, bây giờ tự mình gặp gỡ mới cảm nhận được, duyên phận cùng tương giao như nước này thật là khiến người ta dư vị vô tận. Chỉ sợ ngắn ngủi một hai canh giờ trò chuyện với nhau này, nhưng mấy chục năm sau cũng khó có thể quên được.
"Đạo sĩ..."
"Ừm?"
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Mèo Tam Hoa bò qua, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ xích lại gần hắn.
"Chưa chết."
"Vậy ngươi đang làm cái gì đó?"
"Ngẩn người mà thôi."
"Ngao."
"Tam Hoa nương nương biết cái gì là ngẩn người không?"
"Tam Hoa nương nương thường xuyên ngẩn người."
"Nghĩ đến bản lĩnh nhất định rất sâu."
"Vì sao ngươi lại thả lửa lợi hại như vậy?"
"Ừm?"
"Vì sao ngươi lại thả lửa lợi hại như vậy?"
Mèo Tam Hoa ngồi xuống trước mặt hắn, ngồi đoan chính, ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt có ánh sáng không ngừng lấp lóe.
"Có lẽ về sau ngươi cũng có thể làm được như vậy."
"Làm sao mới có thể đây?"
"Tam Hoa nương nương đành phải làm một con mèo học hỏi thôi."
"Làm sao mới có thể đây?"
"Tam Hoa nương nương cần biết, một cái pháp thuật muốn trở nên lợi hại, thì không thể thiếu được đạo hạnh của bản thân, tạo nghệ đối với pháp thuật này, thậm chí thiên thời địa lợi, cũng như tâm cảnh của chính mình."
"Nghe không hiểu."
"Ở trong đó quan trọng nhất là, đạo hạnh của bản thân." Tống Du cúi đầu xuống, đối mặt với mèo Tam Hoa, thanh âm nhu hòa, "Tam Hoa nương nương rất giỏi nhặt củi để nhóm lửa có phải không?"
"Phải!"
"Việc này cũng giống như nhặt củi nhóm lửa. Đạo hạnh của ngươi càng sâu, là có thể thả càng nhiều củi vào trong đống lửa, và lửa sẽ cháy tốt hơn. Đạo hạnh cạn, củi không đủ, mà củi cũng sẽ không phải là củi tốt. Muốn lửa cháy to hơn thì cần phải tiêu tốn rất nhiều củi, nhưng phải là củi tốt mới được, muốn có nhiều củi tốt, thì cần tu hành linh pháp, gia tăng đạo hạnh."
"Ồ!"
"Còn có tạo nghệ của ngươi đối với pháp thuật này, giống như việc ngươi làm sao bày củi, làm sao châm lửa." Tống Du nói, "Cùng một lượng củi, cũng là loại củi kia, có loại cháy nhanh, có loại cháy chậm, có lửa to cũng có lửa nhỏ, có loại cháy hết sạch, nhưng cũng có loại chỉ nhìn như đã cháy hết mà thôi, lúc đẩy ra xem, thật ra bên trong còn lại không ít chưa có đốt tới. Muốn cháy thật tốt, thì cần nỗ lực luyện tập pháp thuật."
"Ngô!"
"Thiên thời địa lợi thì không cần phải nhiều lời, lúc trời đang đổ mưa, nhóm lửa bên ngoài phòng, khẳng định đốt không dễ, Tam Hoa nương nương thông minh hơn người, nhất định là biết."
"Ta biết!"
"Còn có tâm cảnh cùng tín niệm. Tâm cảnh là huyền diệu nhất, có khi là thứ khó tu nhất, có khi lại là thứ dễ dàng nhất, mỗi người đều không giống nhau, thật sự khó mà nói được. Trái lại tin niệm lại rất đơn giản." Tống Du nói, "Pháp thuật Ngũ Hành tuy không giống như thuật độn địa bị ảnh hưởng rất lớn bởi tín niệm, thế nhưng vẫn là có ảnh hưởng. Nếu hai người có đạo hạnh như nhau, tạo nghệ phép thuật của bọn họ cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, nếu so tài vào cùng một thời điểm và địa điểm, một bên thì tràn đầy tự tin, còn bên kia trong lòng lại thấp thỏm không yên, khẳng định sẽ phân ra thắng bại."
"Còn gì nữa không?"
"Nếu chỉ giảng về “Thuật”, thì chính là những thứ này. Tuy nhiên nếu muốn đạt tới cao thâm, còn cần có sự cảm thụ của riêng mình về Đạo này mới được." Tống Du cười nói, "Vậy thì càng khó nói, muốn chuyên tâm Ngộ Đạo. Tam Hoa nương nương tạm thời không cần quan tâm đến nó, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
"Ngao..."
Mèo Tam Hoa trầm tư một lát, tiếp tục ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm: "Cho nên cần làm gì mới có thể đây?"
"Siêng năng tu hành, luyện tập nhiều hơn."
"Tam Hoa nương nương vẫn luôn làm như vậy!"
"Tam Hoa nương nương có sự kiên trì, có cả nghị lực, tại hạ mặc cảm." Tống Du hổ thẹn nói.
"Vậy còn bao lâu nữa?"
"Khó mà nói được."
"Phải mất bao lâu vậy?"
"Thế sự khó lường, nói ra rất phức tạp."
"Mười năm có thể không?"
"Có lẽ có thể."
"Vậy ta mỗi ngày tu hành nhiều và lâu như vậy, lại luyện tập nhiều như vậy thì sao?"
"Vậy có lẽ sẽ mất hai mươi năm."
"A? Vì cái gì?"
"Nói đến phức tạp..."
"Ngao!"
Mèo Tam Hoa nằm xuống, nghiêm túc nghe giảng.
Lông cừu dưới thân dần dần ấm áp.
Lúc này đã là nửa đêm, trên đỉnh đầu tinh hà đã treo cao.
Bất tri bất giác, chỉ thấy đèn đuốc trên sườn núi nơi phương xa đột nhiên dập tắt. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, bầu trời đã nổi lên một tia sáng màu ngân bạch, trong trắng có vàng, trong vàng có xanh, bên trên xanh lại có lam.
Tống Du chui vào trong chăn lông nhắm mắt đánh một giấc.
Tam Hoa mèo núp ở bên hông hắn, nó là ấm áp nhất.
Nắng sớm từ đỉnh núi đối diện chiếu tới, bách thụ bên cạnh cản giúp hắn một lúc, tuy nhiên cũng không được lâu lắm, thái dương đã lên đầu cành, ánh sáng đánh thẳng vào bên trên mặt hắn.
Tống Du từ từ mở mắt, cẩn thận ngồi dậy.
Chỉ là cẩn thận hơn cũng không gạt được cảnh giác của mèo, trừ phi là nàng không muốn đứng dậy.
Thế là Tống Du còn chưa rời khỏi ổ chăn, trái lại một cái đầu mèo đã chui ra trước, mơ mơ màng màng quay đầu, híp mắt, nhìn trái nhìn phải, lập tức nhìn Tống Du chằm chằm.
"Muốn đi sao?"
Mèo Tam Hoa vừa nói, một bên đã ngầm thừa nhận hắn muốn đi, lập tức từ trong chăn đi ra, ngáp dài, duỗi người một cái, ngồi xuống chờ hắn.
"Cũng không khác mấy."
Tống Du nói xong đứng lên, quay mặt về phía ngọn núi đối diện, duỗi người một cái, hoạt động gân cốt.
Thời tiết vào giữa mùa xuân, những ngọn núi đều mang màu xanh tươi tốt.
Mặc dù không phải là sáng sớm, nhưng phía xa vẫn có một màn sương trắng bao quanh sườn núi, mờ nhạt mà mỏng manh, màu sắc nhàn nhạt, không quá trắng xóa cũng không loá mắt, nhìn lại chỉ cảm giác càng sảng khoái hơn. Những ngọn núi hiện ra trong lúc này đều có một màu xanh mờ nhạt, tuy nhiên hình ảnh rất rõ ràng và trong vắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận