Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 385: Chèo thuyền du ngoạn trên sông, tán gẫu về chuyện trường sinh (1)

Ánh mắt của nữ tử bình tĩnh, trông thấy thức ăn trên bàn, nữ đồng gương mặt có chút ướt át và bóng loáng, còn có đạo nhân tay vừa lột tôm, tự nhiên cũng trông thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của đạo nhân:
"Không bằng Vãn Giang chờ một lúc lại đến...!”
"Túc hạ có việc gì không?”
"Cũng không có chuyện gì quan trọng!”
Nữ tử cười nói:
“Cũng đã nhập thu, nghĩ mời đạo trưởng cùng nhau đi chèo thuyền du ngoạn trên sông, cùng nhau thưởng thu, không biết đạo trưởng có rãnh hay không?"
"Đến Trường Kinh đã lâu, bọn ta vẫn giấu kín thân phận, đạo trưởng là người duy nhất nhìn ra thân phận của bọn ta!”
Nữ tử thị nữ sau lưng cười hì hì nói:
“Cũng là người duy nhất có thể nói chuyện với chúng ta!”
"Không biết có đàn nghe không?"
"Đạo trưởng muốn nghe, Vãn Giang tất nhiên nguyện ý!”
"Khi nào đi?"
"Ba ngày sau khí trời tốt nhất!”
"Nô tỳ tới đón đạo trưởng!”
"Chắc chắn sẽ đến hẹn!”
"Không quấy rầy đạo trưởng!”
"Đa tạ đạo trưởng!”
"Đi thong thả!”
Vãn Giang cô nương sau cùng mắt chăm chú nhìn trên bàn cùng với tiểu nữ đồng bên cạnh bàn, thi lễ, sau đó rời đi.
Đạo nhân đưa mắt nhìn các nàng, cảm thấy rất thú vị.
Kỳ thật hắn như cũ rất hiếu kì, hai vị này cùng là một thể, nhưng ý nghĩ đến cùng là độc lập với nhau, giống như là mèo cùng với cái đuôi mèo vậy, vẫn là tâm ý tương thông, cùng dùng chung một tư duy.
Nếu là ý nghĩ độc lập, thì có khi đuôi có thể nghĩ, dựa vào cái gì mà ngươi khống chế thân thể, mà ta chỉ có thể là một cái đuôi, dựa vào cái gì ngươi muốn làm chủ tử, mà ta chỉ có thể làm một thị nữ. Nếu là tâm ý tương thông, nhưng lại muốn làm như hai người, thậm chí còn phải nói từng câu một, đóng vai trò khác nhau, có phong cách khác nhau, sợ cũng là có chút ham chơi trên thân thể.
Đạo nhân lắc đầu, nghĩ mãi mà không rõ, thế là trở về ngồi xuống, tiếp tục giúp Tam Hoa nương nương lột tôm, mời nàng từ từ ăn, đừng để bị làm phiền đến.
Hạc Tiên Lâu.
Thị nữ mở rèm cho nữ tử, nữ tử cũng bước đi nhẹ nhàng, đi vào gian phòng.
Gian phòng trang trí cũng không quá hào hoa, rất có phong cách, một bên bày biện bình hoa trang trí, một bên treo tranh vẽ của những người nổi tiếng, đi lên phía trước mấy bước, còn bày biện bàn, bên trong nhất mới là giường.
Bên trên bàn đặt một cây đàn, mấy cái mâm thủy tinh đựng trái cây, có chứa lê Bình Châu mới bên trên, đào muộn từ Cạnh Châu, còn có một chuỗi nho màu tím, bên trên nho còn mang theo giọt nước, bên ngoài tuy vẫn tiết trời đầu hạ, nhưng không khí nóng bức trong căn phòng này đã tan biến từ lâu.
Nữ tử ngồi ở trên giường dài, nghiêng sang một bên, cơ thể mềm mại nằm nghiêng, lười biếng thanh thản, nhưng ánh mắt nhìn sang trái đến đĩa trái cây trên bàn, lại không kìm được thở dài.
"Làm sao?"
Thị nữ bên cạnh mỉm cười hỏi:
"Có muốn ta cũng mang cho ngươi một bàn thịt tươi đến hay không?"
"Đừng nói nhảm!”
"Ngươi không muốn ăn, ta vẫn muốn ăn!”
"Đã nói rồi, đừng nói nhảm!”
"Nói với ai vậy?"
Thị nữ cười hì hì hỏi nàng.
"Yêu quái hóa thành hình người trà trộn nhân gian, sao có thể tùy tiện ăn thịt sống?"
Nữ tử khoát khoát tay, nói chuyện cũng hữu khí vô lực.
"Người ta có thể ăn mà!”
"Người ta không chỉ ăn thịt sống, còn ăn cá sống, còn ăn gà con, còn có chân nhân đạo hạnh cao cường giúp đỡ lột tôm, mà ngươi đây, ngay cả quý nhân mời ngươi đi ăn cá chép ngươi cũng không dám đi, mỗi ngày còn phải giả vờ như mình thích ăn cỏ thích ăn hoa quả!”
Thị nữ cười nói:
“Thật sự là đáng thương mà!”
"Hôm nay nhìn thấy, thèm ăn a?"
"Ngươi nói gì, vị đạo nhân Phục Long Quan kia, chỉ nhìn ra chúng ta là yêu, hay là nhìn ra chúng ta là loại yêu quái gì, hay là còn biết hết về nguồn gốc của chúng ta nữa không?"
"Ai biết được!”
"Người thật đúng là thượng thiên sủng nhi!”
"Đúng vậy a!”
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Thuận theo tự nhiên!”
Nữ tử khoát khoát tay:
“Chúng ta lại không có hại qua người, Chu Lôi Công cũng không thể bỗng dưng hàng sét đánh chúng ta a?"
"Hì hì...!”
"Ta có chút buồn ngủ!”
"Ngươi không buồn ngủ?!”
Ba ngày sau.
Ngoài thành Trường Kinh, trên sông Ngọc Khúc.
Mặc dù đã bước vào mùa thu, nhưng chưa qua thời tiết nóng, vẫn là khí trời mùa hè. Nông điền hai bên bờ sông đã chuyển sang màu vàng, có người thu hoạch, nhưng mà cây cỏ hai bên trên núi đều còn thanh thúy tươi tốt.
Một chiếc thuyền khoan thai lướt qua trên mặt nước.
Không có người lái đò, không có mái chèo, không có cột chèo, thuyền cứ như vậy lẳng lặng trôi trên mặt nước, tựa như nước chảy bèo trôi.
Trong thuyền thỉnh thoảng vang lên tiếng gảy đàn.
Từ khúc lần này so với thư thái ngày ấy chậm hơn một chút, dây đàn mỗi lần vang một tiếng, đều đi thẳng vào bên trong tâm con người, mỗi lần dừng lại, lại tạo cho người không gian tưởng tượng vô tận.
Một cái bàn trà bằng gỗ mun, trên đó có nước trà và bánh ngọt, còn có một cây đàn cổ màu đen sơn vàng.
Nữ tử chuyên chú đánh đàn, không hỏi chuyện xung quanh.
Đạo nhân thì nghiêng ngồi ở đối diện, nhìn sơn thủy bên bờ.
Mèo Tam Hoa lẳng lặng núp ở trên đùi đạo nhân, cũng nhìn chằm chằm hồ nước xanh biếc bên ngoài, lỗ tai dựng thẳng, chỉ có ngẫu nhiên mặt nước nổi lên gợn sóng, hoặc là bên bờ có vượn chim hót rít gào, mới có thể dẫn tới sự chú ý của nàng.
Ngược lại là thị nữ ngồi ở một bên, không có việc gì, trong tay cầm một cây cán dài, nếu là bên cạnh có thuyền khác tới, nhìn sang đây, cô sẽ nâng cần lên để thể hiện, để cho biết rằng thuyền của bọn họ dù đang đi nhưng vẫn có người đẩy thuyền, tránh làm cho người ta quá ngạc nhiên, khi không có ai, nàng chỉ ngồi đó mơ mộng.
Tiếng đàn như cũ thỉnh thoảng vang lên, một chút uyển chuyển, lại thêm mấy phần đìu hiu.
Cách gần đó cùng với cách xa nghe được quả nhiên khác biệt.
Trong thoáng chốc cây cỏ bên bờ cũng đã khô héo, vừa lập thu được mấy ngày, trước mắt hình như có cảnh vật cuối thu, thậm chí mặt sông đều đã nổi lên những vòng gợn sóng, giống như mưa thu liên miên, nhưng một chút lơ mơ, mọi thứ lại trở nên bình thường.
Kỳ diệu là, Tống Du tuy biết rằng vị này không phải người, chính là đại yêu đạo hạnh thâm hậu, nhưng cũng biết rõ ràng, lúc này tiếng đàn cùng với pháp thuật linh lực đều không có liên quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận