Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 300: Đấu tiểu pháp (2)

- Một hai quá ít, tại Trường Kinh không đủ một tháng tiền thuê nhà!
- Thì ra là thế...!
- Còn mời tiên sinh nói rõ ra!
- Túc hạ chỉ là kiếm tiền, tại hạ cũng nguyện ý cho cơ hội. Nếu là túc hạ đổi ý, đến huyện nha nói rõ là được!
Tống Du nói:
- Nếu là túc hạ đối với ta có sát tâm, coi là chuyện khác!
- Vậy thì phải nhìn xem tài năng của tiên sinh!
- Hữu duyên gặp lại!
Tống Du nói xong liền bước chân đi.
Con mèo Tam Hoa buông thả móng vuốt, quay đầu trừng người đàn ông trung niên, rồi bước nhỏ nhẹ theo sau.
Ngô nữ hiệp cũng đuổi theo.
Đi qua góc đường, nàng mới nhỏ giọng hỏi:
- Thế nào?
- Có chút đạo hạnh!
- Có chút đạo hạnh là có ý gì? Ngươi có thể đánh bại được hắn không?
Ngô nữ hiệp theo sát lấy hắn, âm thanh ép tới rất thấp:
- Nếu không nắm chắc được thì đừng sính cường, vẫn là ta đi tìm hắn để gây sự, loại thuật sĩ giang hồ này, ta cũng được chứng kiến không ít, loè loẹt, một đao chém xuống, đầu nên rơi vẫn là rơi!
- Không có gì bất ngờ xảy ra, qua vài ngày hắn sẽ tìm tới huyện nha, giải quyết mọi chuyện!
- Không có gì bất ngờ xảy ra? Cho nên vẫn là có điều ngoài ý muốn!
- Vạn sự đều có chuyện ngoài ý muốn!
- Có ý gì?
- Khó nói!
Tống Du nói đến nghiêm túc:
- Nhưng ta là truyền nhân Phục Long Quan hành tẩu thiên hạ, rất ít gặp được chuyện ngoài ý muốn thế này!
- Có lòng tin như vậy sao?
- Một chút!
- Ngươi không phải nói hắn có chút đạo hạnh sao?
- Chỉ có một chút!
- Hắn còn nói ngươi cũng có chút đạo hạnh!
- Hắn nói lung tung!
- Vậy à!
Ngô nữ hiệp gật gật đầu:
- Cho nên ngươi chuẩn bị lúc nào đi tìm hắn? Ta và ngươi cùng nhau đi!
- Không cần phải đi!
- Là có ý gì?
- Ta đã đi tìm hắn!
Ngô nữ hiệp dừng bước chân lại, sững sờ một chút.
Lúc này mới kịp phản ứng, thì ra là trong bất tri bất giác, trận chiến giữa bọn hắn đã bắt đầu.
Lập tức cảm thấy mới lạ, cảm thấy loại tu hành này, người trong Huyền Môn tranh đấu cũng không giống với võ nhân trên giang hồ, mắt cô ta đều sáng lên mấy phần, vội vàng tiến lên hỏi chi tiết, muốn biết thêm.
Người đàn ông trung niên đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm về hướng đó, chau mày, thầm nghĩ:
- Tên đạo nhân trẻ tuổi kia dường như rất tự tin.
Đương nhiên, mới trò chuyện vài câu, hắn cũng chưa từng rụt rè, bất luận có tài năng như thế nào, hành tẩu giang hồ, nếu khí thế yếu hơn người, vậy thì trước bại mấy phần.
Khí thế là tuyệt đối không thể thiếu.
Đạo nhân trẻ tuổi cũng nên là có dạng này.
Thu hồi ánh mắt, hướng trên đường đi.
Bước đi đồng thời đưa tay vào tay áo, từ bên trong lôi ra một con người gỗ rộng khoảng hai ngón tay, dài không đến bàn tay, nhìn kỹ một chút, thấy không có gì khác lạ, nhưng vì lý do an toàn, hắn tốt hơn đem ném vào góc đường, cước bộ không ngừng.
Đây chính là thế thân của hắn.
Đồng thời cũng là khả năng tuyệt vời nhất của hắn.
Có thế thân này, trừ phi đối phương là dùng pháp thuật đốt hắn thành tro, hoặc là dùng đao chặt đầu hắn xuống, nếu không bất kỳ hành động nào cũng có thể chuyển sang thân thể thay thế.
Như vậy sẽ bình yên vô sự.
Trở lại chỗ ở tạm thời mà hắn tìm được, nghỉ ngơi, nhưng cũng thời khắc cảnh giác, không dám phớt lờ.
Nằm ở trên ván gỗ, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung.
Có khi đột nhiên quyết tâm, muốn đi tìm hai người kia phiền phức, thần không biết quỷ không hay xử lý, độc chiếm hai mươi lượng bạc. Nghĩ đến tối thiểu có thể ở lại Trường Kinh sinh hoạt nửa năm, xem như đứng vững gót chân. Nhưng rất nhanh lại cảm thấy vì hai mươi lượng bạc mà tạo sát nghiệt rất không đáng, lại nghe nói gần đây Trường Kinh đối với loại chuyện này tra khảo rất nghiêm, vẫn tốt nhất đừng nên như thế.
Có khi đột nhiên hối hận, cảm thấy lúc ấy nên cho họ thoải mái một chút, chịu thiệt một chút, nói không chừng đối phương sẽ đồng ý. Chứ không chỉ có thêm một kẻ thù, còn phải nơm nớp lo sợ, cảm giác ngủ cũng không an ổn.
Có khi lại hối hận trước đó không dứt khoát hơn, tiên hạ thủ vi cường, không làm điều gì đó, khiến cho hiện tại rơi vào tình thế bị động.
Dần dần đến xế chiều, rồi đến tối.
Trong suốt thời gian đó chỉ ăn một chiếc bánh hỏi.
Không biết là do nghĩ quá nhiều, hay là do đói bụng, thế nào mãi cho đến đêm khuya cũng không ngủ.
Nếu có người ở trong phòng hắn, liền có thể trông thấy, người này nằm ở trên giường trằn trọc, khi thì vì ngủ không được mà nhíu mày, khi thì lại đem lông mày mở rộng ra, nỗ lực buông lỏng, muốn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bất luận làm gì, hắn cũng ngủ không được.
Con mắt càng ngày càng khô, trong đầu lại rất thanh tỉnh.
Thẳng đến sau nửa đêm, người đàn ông trung niên mới đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy...
- Không bình thường! Không phải mất ngủ bình thường!
- Cũng không phải mất ngủ do lo lắng!
- Là thủ đoạn của tên đạo nhân trẻ tuổi!
- Tại sao?
- Tại sao thế thân đáng tin cậy trăm phát trăm trúng hôm nay lại không có tác dụng?
Người đàn ông trung niên không còn kịp suy tư những việc này nữa, chỉ vội vàng đứng lên, lại từ trong bọc hành lý lấy ra một người gỗ, cầm trên tay lắc vòng, đồng thời niệm chú ngữ.
Nhỏ giọng thì thầm, một mực niệm ba lần.
Lập tức nắm lấy đầu người gỗ, tay vừa dùng lực.
- Ba!
Lại trực tiếp rút đầu ra.
- Hô...!
Người đàn ông trung niên thở một hơi, một lần nữa nằm xuống, trong lòng buông lỏng.
Sợ là đã qua nửa đêm, cũng nên đi ngủ.
Nhưng trong đầu lại nhịn không được nghĩ lung tung.
Một hồi cảm thấy đạo nhân trẻ tuổi dường như có chút tài năng, liệu có nên ngày mai đi tìm hắn, thể hiện sự yếu đuối, coi như mình thua thiệt khoản tiền kia, tìm phương pháp khác đặt chân ở Trường Kinh, đi đầu đường mãi nghệ cũng không phải không thể.
Một hồi lại nghĩ người ta đã xuất thủ, nếu mình không đáp lại, chỉ sợ bị người ta xem nhẹ, cảm thấy dễ bắt nạt. Nhưng nếu là mình tìm đến, đạo nhân trẻ tuổi kia lại có chút năng lực, mình này có thể hay không đem việc này huyên náo càng lúc càng lớn, thậm chí không chết không thôi?
Trong lòng so đo, lo trước lo sau, khó mà chìm vào giấc ngủ.
Chờ phản ứng lại, đã hừng đông.
- Không đúng!
Người đàn ông trung niên mở to hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận