Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 173: Ở ven đường được Sơn Thần cho mời (2)

"Ta còn không hẹp hòi đến mức như vậy ."
“Thế chẳng lẽ các hạ đến là để đưa tài liệu luyện đan cho ta sao? Nếu vậy, ta thực sự là cô phụ hảo ý của các hạ.”
"Cũng không phải."
"Ồ?"
“Vị tiền bối kia của ngươi tuy pháp lực vô biên nhưng cũng không tu đạo kéo dài tuổi thọ, e là đã sớm mất.” Sơn Thần nâng chén uống trà, dường như hắn cũng cảm thấy uống không ngon lắm, do dự một chút, lại buông xuống, nói: "Huống chi kỳ thật ta và hắn cũng không được xem là có cừu oán. Đêm qua chẳng qua là muốn nhìn một chút hậu nhân đời này của Phục Long Quan có mấy phần bản lãnh, xem xem có thể kế thừa phong thái của vị tiền bộ kia không.”
"Thì ra là thế." Tống Du cười cười, trong lòng nghĩ khác nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: "Vậy thì sao khi xem xong Sơn Thần cảm thấy thế nào?"
"Trong lòng ngươi rõ ràng, cần gì hỏi thêm nhiều?"
“Loại chuyện này nếu được nghe từ người khác nói, luôn luôn đặc biệt hơn, không phải sao?”
"A! Thú vị!" Sơn Thần lộ ra ý cười: "Ngươi biết nói chuyện hơn so với vị sư tổ kia của ngươi nhiều!"
"Ta không biết đó là vị sư tổ nào."
"Đã quá lâu, ngươi cũng chưa từng gặp mặt hắn, dù biết là vị nào cũng không có ý nghĩa gì." Sơn Thần lắc đầu: "Nhưng ngươi lại có một điểm khiến ta rất bất ngờ mà hôm nay ta mới phát hiện.”
"Xin lắng tai nghe."
"Ngươi không phải là một người khiêm tốn."
"Nghe chính miệng người khác khen mình một chút cũng rất tốt."
"Đêm qua thấy ngươi diệt tà vật trên núi trong nháy mắt, mặc dù một chiêu Hỏa hành chi pháp đã vô cùng xuất thần nhập hóa, nhưng cũng có thể thấy được thành tựu trên một đạo Ngũ Hành linh pháp tất nhiên cũng không phải bình thường. Tuy nhiên, nó cũng chỉ miễn cưỡng xứng đáng với sự truyền thừa của Phục Long Quan.” Sơn Thần dừng một chút, lại nói:
“Nhưng ta không ngờ ngươi còn trẻ như vậy những chẳng những có thể tu luyện Ngũ Hành linh pháp và Ngũ Hành thuật pháp đến mức độ như vậy mà còn có thể tinh thông những thuật khác.”
"Sở học của tại hạ xác thực rất tạp." Tống Du ngừng lại: "Chỉ là Sơn Thần các hạ nói đến những thuật khác, tại hạ lại là có chút không hiểu ý của câu này.”
"Người trẻ tuổi không cần khiêm tốn." Sơn Thần phất phất ống tay áo: "Đêm qua ngươi có thể phát hiện nơi đó của ta, hiển nhiên không phải chỉ cần tu luyện Ngũ Hành linh pháp cùng Ngũ Hành thuật pháp là có thể làm được."
"Thì ra là vậy..."
Tống Du vội vàng mang thêm ý cười thi lễ: "Các hạ có thể tạo ra một không gian như vậy ở giữa chốn núi rừng rộng lớn này, tựa như dựa gần bên thế gian lại cách biệt với thế gian, thực sự là bản lãnh vô cùng. Bằng thần thông của các hạ, lại đang ở giữa núi lớn hùng vĩ nơi cội nguồn phát ra của các hạ, tại hạ sao có bản lãnh xem thấu các hạ được.”
"Hửm? Ý gì?"
"Tại hạ chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, là chính các hạ thừa nhận." Tống Du cười ha hả, lại nhìn bàn trà: "Chuyện của con người có thể phức tạp hơn các hạ nghĩ một chút."
"Các hạ vì sao không nói thẳng ra?"
"Ngươi dám sỉ nhục ta?"
"Chẳng lẽ không phải các hạ vô lễ trước hay sao?"
Sơn Thần trầm mặc nhìn đạo nhân, cả hai đối mặt với nhau.
Cả mái đình trong núi bỗng nhiên an tĩnh lại.
Ngay cả gió trên những dãy núi chập trùng cũng dừng lại, cây cối trên núi ngừng rung chuyển, chim chóc trên núi ngừng hót vang, cả ngọn núi bỗng chốc rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Đạo nhân lại vẫn thong dong như thường, tựa như còn không có nhận ra điều bất thường.
Một lát sau, gió trong núi lại bắt đầu thổi, lá cây bị thổi đến vang xào xạc, bầu không khí trong mái đình cũng dần thả lỏng, chỉ là chim chóc vẫn sợ hãi, nhất thời không dám hót vang.
Sơn Thần cúi đầu xuống, hớp một hớp trà, rồi mới lên tiếng: "Không hổ là truyền nhân của Phục Long Quan."
"Hẳn là không làm mất mặt vị sư tổ kia?"
"Tuy nhiên bản thần chưa từng nghe nói truyền nhân của Phục Long Quan là dựa vào chút khôn vặt để dương danh thiên hạ.”
"Trà này uống có ngon không?"
"Ta nghe nói Ngũ Hành linh pháp và Ngũ Hành thuật pháp nhất là tương thích nhất, nhưng đáng tiếc là vị sư tổ kia của ngươi tuy cũng học Ngũ Hành pháp thuật, lại tu luyện thiên địa linh pháp, cho nên không thể làm ta kiến thức như thế nào là phong thái của đạo nhân tu luyện Ngũ Hành linh pháp và Ngũ Hành thuật pháp tới đỉnh cao. Điều này vẫn luôn làm ta tiếc nuối.”
"Kia thật là đáng tiếc.”
Tống Du lắc đầu nói: "Gia sư chính là người tu Ngũ Hành linh pháp, nửa đời trước cũng chuyên học Ngũ Hành pháp thuật. Đáng tiếc lúc gia sư đi du ngoạn tựa hồ chưa từng đi qua nơi đây, không thể cùng các hạ gặp nhau, nếu không các hạ nhất định có thể được toại nguyện."
"Xem ngươi cũng đủ rồi."
"Các hạ đã hiểu lầm, tại hạ tu luyện cũng không phải Ngũ Hành linh pháp, Ngũ Hành pháp thuật của ta thành tựu cũng không cao, chỉ có hỏa pháp coi như có thể xem được, đêm qua đã biểu hiện ra cho các hạ xem thử."
"Hửm?"
Sơn Thần bỗng nhiên nhíu mày lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn.
"Giả."
Toàn thân Tống Du đều rất thoải mái, thản nhiên cười nói: "Tại hạ tu luyện chính là thuật pháp Bốn Mùa Luân Chuyển, lời nói với Sơn Thần vừa rồi, bất quá là do trong lòng không cam lòng, cố tình nói như vậy để làm cho các hạ khó xử."
Nói xong câu này, thật sự là toàn thân đều cực kỳ thả lõng.
Ngũ Hành linh pháp cố nhiên bá đạo, nhưng chỗ kỳ diệu, hữu dụng bên trong nó lại kém hơn nhiều so với thuật pháp Bốn Mùa Luân Chuyển, những người chuyên tu luyện Ngũ Hành linh pháp và Ngũ Hành thuật pháp dù đạo hạnh sâu bao nhiêu, thành tựu cao tới đâu, đêm qua cũng khó có thể phát hiện được Sơn Thần. Nhưng nếu như tên đạo nhân này tu luyện chính là thuật pháp Bốn Mùa Luân Chuyển, sở học cũng tạp, thì không nhất định.
Tống Du đêm qua quả thực cảm giác được có người đang nhìn mình, trong lòng cũng suy đoán là Sơn Thần, những tà vật này hẳn là có quan hệ với hắn.
Chẳng qua là lúc đó phải cân nhắc lí do ở nhiều mặt.
Thứ nhất từ miệng tiểu quỷ biết được vị Sơn Thần này thực sự nhân đức từ thiện, là một vị thần tốt. Thứ hai, mặc dù trên núi có nhiều tà vật, nhưng đối với truyền nhân của Phục Long Quan mà nói, cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, đó chỉ là ném một hòn đá lớn trên đường để xem ngươi đi qua như thế nào mà thôi. Thứ ba, hắn vừa kết bạn được với tiểu quỷ, đoạn tình nghĩa thực khó có được, nếu lúc ấy vạch mặt Sơn Thần, e là sẽ cắt đứt đoạn duyên phận này. Thứ tư, lúc ấy cũng chỉ suy đoán là chủ yếu, vốn không thể xác định chính xác được.
Cuối cùng chính là vì tính lười biếng trời sinh bên trong hắn.
Biết được Sơn Thần tính thiện, trước đó lại có quen biết với tổ sư của mình, chỉ tới thăm dò mình một chút, cộng thêm có tiểu quỷ bên cạnh làm tâm tình lúc ấy rất tốt, bởi vậy tính tình lười biếng liền nổi lên, lúc đi mới muốn trực tiếp rời đi.
Không ngờ rằng hôm nay Sơn Thần lại ở ven đường chờ hắn.
Dù sao cũng phải nói móc hắn hai câu.
Chỉ cần trong lòng thoải mái mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận