Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 361: Kể về chuyến đi lên núi Vân Đỉnh của Thôi Nam Khê (1)

Vào thành, mặt đất đã sạch sẽ không ít.
Đi trên đường cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Đạo nhân không chút hoang mang, bên đường mà đi, xuyên thành mà qua.
Chậm rãi trở lại đường phố Liễu Thụ.
Thời tiết giữa hè cây liễu chính là thanh thúy tươi tốt, có một gian lầu nhỏ, cửa ra vào cắm cờ chữ "Đạo", có biển hiệu "Trừ chuột trừ lo lắng", tuy nhiên cửa lớn khóa chặt, cửa ra vào cũng không có người bày quầy bán hàng, cực kỳ thanh tịnh. Tựa như không ai biết được chuyện ở phủ Thái úy mấy ngày trước đây huyên náo xôn xao dư luận chính là ở chỗ đạo sĩ này gây nên.
Đạo nhân chậm rãi đi qua, mở cửa.
"Kẹt kẹt...!"
Mở cửa phòng, lại đem đóng lại.
Tuy nhiên cửa gỗ cũng không chặt chẽ, buổi chiều ánh nắng xuyên thấu qua khe cửa, chiếu một đường chéo mỏng trong căn phòng mờ tối, vừa mới tiến lúc đến, con mắt còn không thích ứng, cảm thấy có chút tối tăm, tuy nhiên chỉ một lát sau, có thể bắt được ánh sáng tản ra trong phòng.
Trong nhà gần như không có bất kỳ biến hóa nào.
Sự tương phản giữa căn phòng mờ ảo và ánh sáng chói lọi trên sàn nhà, ánh mặt trời thiêu đốt và sự mát mẻ của căn phòng, chênh lệch rõ ràng là cảm giác mua hè.
"Ai...!”
Đạo nhân thở dài, dỡ túi hành lý xuống, đặt mông ở cao trên ghế đẩu ngồi xuống.
"Ai...!”
Lại từng tiếng mảnh thở dài.
Tiểu nữ đồng mặc y phục tam sắc học bộ dáng thở dài của hắn, cũng học theo bộ dáng của hắn, đưa lưng về phía băng ghế cao nhảy nhót một cái, nhảy tới ngồi song song với hắn, quay đầu nhìn hắn.
Nghỉ ngơi sau khi mệt nhọc là thoải mái nhất.
Đạo nhân này ngồi ở đây, nữ đồng cũng học hắn ngồi ở đây, một người một mèo đều không để ý thời gian trôi qua.
Đại khái nhanh đến hoàng hôn, đạo nhân ngồi mệt mỏi, lúc này mới đứng dậy, đi lấy túi hàng.
Nữ đồng đi theo từ trên ghế đẩu cao nhảy xuống, đi theo hắn, nghiêng thân thể, nghiêng đầu qua, nhìn hắn mở vải dầu ra, rồi mở hộp ra, lấy ra họa tác.
Đạo nhân cũng không để ý tới nàng.
Bức tranh này cuộn lại khoảng một nửa chiều dài của một người, nhưng khi mở ra, nó trở thành chiều rộng của nó, và cũng trở thành một dạng bảng ngang bắt đầu trở nên phổ biến từ triều đại trước, có chiều dài gần một người.
Cái gọi là bảng ngang, còn được gọi là bảng treo ngang, điểm khác biệt lớn nhất so với cuốn tay là nó có thể treo trên tường.
Tống Du lên lầu hai, nhìn căn phòng.
Phòng không lớn nhưng cũng không nhỏ, nhờ vào khốn cùng, trên tường không có bất kỳ vật phẩm trang trí gì, chỉ là một mảnh vuông vức.
Lấy ra mớ móc nối đã mua trên đường, cẩn thận cân nhắc độ rộng, đặt ở trên tường nhấn một cái, liền thật sâu khảm vào bên trong tường, cẩn thận đem bức họa treo lên, đúng là vừa vặn.
Sau đó đạo nhân đứng ở trong phòng, đứng ở trước bức họa, lẳng lặng xem xét bức họa này, cảm ngộ huyền diệu trong đó.
Tiểu nữ đồng chẳng biết lúc nào lại biến trở về mèo con, ngồi xổm ở bên chân của hắn, không rên một tiếng ngửa đầu cùng hắn cùng nhìn một chỗ.
Trước đây ở trên núi Bắc Khâm, tại nhà tranh của Thái thần y trước đã nhìn qua một lần, nhưng hôm nay lại nhìn một lần nữa, y nguyên kinh thán không thôi, vẫn có cảm ngộ không giống. Huống chi lúc này treo lên và quan sát tinh tế hơn, tự nhiên so với những gì Đậu đại sư đã thô sơ giản lược với hắn trên núi trước đó biểu hiện ra điểm khác biệt.
Linh vận huyền diệu trong đó, khiến người ta phải kinh ngạc.
Ai nói những thứ linh vận huyền diệu chỉ là đặc quyền của người tu hành trong Huyền Môn chứ?
Năm đó Đậu đại gia cũng vậy, bây giờ Khổng đại sư cũng thế, đều vốn là phàm nhân, nhưng mà kỹ nghệ thần thông. Đậu đại gia vung bút một nét, liền thành thuận theo thiên địa, Khổng đại sư đao khắc một đục, mèo gỗ thành thật, thủ bút như vậy nhìn về quá khứ hay tương lai, lại có thể có mấy người tu hành trong Huyền Môn có thể làm được?
Đếm kỹ quá các tiền bối trong lịch sử Phục Long Quan, ai cũng có sở trường riêng, nhưng trên con đường mình đã chọn, có mấy vị đi đến cuối cùng? Có bao nhiêu người trong việc tu hành pháp thuật đã đạt được thành tựu giống như Đậu đại gia trong họa kỹ, hay như Khổng đại sư trong nghề điêu khắc?
Có phải không đây gọi là một câu chuyện của thần tiên không?
Nhưng điều đặc biệt hơn là quá trình này.
Đạo nhân không khỏi lại suy tư, giống như ban đầu ở trong nhà của Khổng đại sư tại Dật Châu.
Cuối cùng là thế giới này như thế nào.
Một bức họa phổ thông ban đầu, dù là họa kỹ cao thâm đến đâu, dù là màu sắc có tinh tế đến đâu, dù là giấy vẽ khó tìm thấy đến đâu, lại như thế nào kết nối huyền diệu trời đất, sinh ra linh vận tự nhiên, sau cùng tự thành một phiến thiên địa?
Trong quá trình này không có được đáp án.
Đó là bản chất của thế giới, là điểm cuối cùng của đại đạo.
Ban đầu ở trong nhà Khổng đại sư tại Dật Châu, hết thảy đều rất ngắn, nhìn không rõ, Tống Du cũng không thể bởi vì muốn cảm ngộ tu hành, mà để con mèo muốn tìm tự do lại ở lại. Bây giờ không giống, bức họa này cứ như vậy treo ở trên lầu nhà hắn, có thể từ từ mà nhìn, chậm rãi cảm ngộ, chậm rãi suy tư.
Một chuyến này thật sự là một trận không được cơ duyên.
Phải đa tạ Đậu đại gia, đa tạ Đậu đại sư mới đúng.
Lúc này như thế xem xét, càng xem càng sợ hãi thán phục, dần dần bị linh vận của nó cuốn hút, bị huyền diệu của nó hấp dẫn, khó mà tự kiềm chế.
Thời gian trôi qua cũng không biết.
Mèo con bên chân đã không biết đánh ngáp bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế, rời đi lại tới bao nhiêu lần, thỉnh thoảng nhìn đạo nhân, lay một chút ống quần của hắn, chỉ là thấy hắn không để ý tới mình, chỉ lay một chút cũng liền buông chân xuống trước, lay động hạ đầu, liền lại phối hợp đi ra chơi một hồi, một hồi sau lại trở về.
Như thế lặp lại.
Sắc trời dần dần tối xuống, bức họa đã nhìn không rõ.
Đạo nhân đột nhiên bừng tỉnh.
Cúi đầu xem xét, mèo con ngay tại bên cạnh mình, nằm rạp trên mặt đất ngáp dài, nhưng cũng học bộ dáng của hắn, ngửa đầu nhìn chằm chằm bức họa.
Như có phát giác, nàng quay đầu nhìn thẳng hắn.
Đạo nhân ngẫm lại, nhận ra một chút, nhìn về phía họa tác.
Vừa rồi trong lúc hoảng hốt lại có cảm giác quên mất thời gian, bởi vì cảm giác ở núi Vân Đỉnh trước đây, hắn sợ rằng bản thân cứ ở trong này xem xét, bất tri bất giác lại qua một thời gian thật lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận