Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 430: Trên đường gặp kỳ nhân (2)

Thư Nhất Phàm ánh mắt ngưng lại.
Mèo con thì tràn ngập hiếu kì.
"Ha ha!"
Khi người này nhìn thấy bọn họ, liền dừng lại, lại là ngửa đầu cười một tiếng, lập tức nói ra:
"Cuối cùng cũng nhìn thấy ai đó!”
Thư Nhất Phàm thấy hắn không giống dáng vẻ của kẻ xấu, nhưng cũng không có buông bỏ cảnh giác, mà chính là mở miệng hỏi:
"Người đến người nào?"
"Đại hiệp chớ có kinh hoảng, tại hạ Hình Ngũ, chỉ là đi ngang qua, tránh mưa trên con đường này, thuận tiện hỏi thăm, nơi đây là ở đâu?"
Người này đối bọn hắn chắp tay cười hỏi.
"Nơi đây là bên ngoài địa giới Trường Kinh, đường núi hiểm trở ven sông Ngọc Khúc!”
"Nguyên lai đã nhanh đến địa giới Trường Kinh a!”
Người này cười cười, lại hỏi:
“Như vậy xin hỏi đại hiệp, Trường Kinh thế nhưng là ở hướng này?"
"Trường Kinh?"
Thư Nhất Phàm quay đầu mắt nhìn về phương hướng hắn đi đến:
"Trường Kinh không phải ở sau lưng ngươi sao?"
"Phía sau?"
"Đúng vậy!”
"Thật chứ?"
Người này dường như rất kinh ngạc.
"Chúng ta xuất phát bắt đầu từ Trường Kinh, đi cùng một phương hướng với ngươi, còn có thể là giả?"
"Ba!"
Người này vỗ trán một cái, rất ảo não nói:
"Tại sao lại đi nhầm!"
"Ngươi từ đâu tới đây?"
"Tại hạ từ Cạnh Châu đến, muốn đi Hòa Châu, vốn định hôm nay dừng chân tại Trường Kinh, lại không nghĩ rằng không cẩn thận đi đến nơi này!”
Người này ảo não nói, lại ngẩng đầu nhìn cơn mưa bên ngoài:
“Cũng không nghĩ tới hôm nay lại gặp trời mưa, tại hạ nghĩ quay trở lại cũng khó đi!”
"Cạnh Châu?"
Thư Nhất Phàm nhíu mày, phát hiện không đúng.
Gần như đồng thời, Tống Du ngồi xếp bằng trên đất cũng mở miệng, nói ra:
"Từ Cạnh Châu đến, muốn dừng chân tại Trường Kinh, lại đi đến nơi này, túc hạ đi lệch phải có chút xa!”
"Tại hạ chỉ lo đi đường!”
"Không biết ngài hôm nay xuất phát từ nơi nào?"
"Không phải đã nói với hai vị rồi sao?"
Người này ngược lại hơi kinh ngạc.
"Chẳng lẽ túc hạ là hôm nay xuất phát từ Cạnh Châu?"
"Ở biên giới giữa Cạnh Châu và Ngang Châu!”
"Cho dù là biên giới ở giữa Cạnh Châu và Ngang Châu, muốn đi tới nơi này, nói ít cũng có gần nghìn dặm đường!”
Tống Du chắp tay:
“Túc hạ thật sự là có bản lãnh!”
"Ha ha...!”
Người này chỉ khoát tay cười cười, cũng chắp tay nói:
"Tiểu nhân có chút bản lĩnh gia truyền, một ngày có thể đi bộ mấy trăm hoặc ngàn dặm đường, đối với tiểu nhân mà nói, không đáng kể!”
"Thì ra là thế!”
Tống Du gật đầu mỉm cười, không nói gì cả.
Thư Nhất Phàm nhíu mày, cũng không nói gì.
Giang hồ kỳ nhân vô số, không nói võ nhân hành tẩu giang hồ, cũng là người bình thường đến giang hồ kiếm sống, cũng thường gặp được một ít kỳ nhân, đều có bản sự, tầng tầng lớp lớp, nhìn thấy họ cũng không có gì lạ.
Lập tức người này còn nói thêm:
"Giờ phút này bên ngoài trời đang mưa, trận mưa này cũng không biết lúc nào mới ngừng, tại hạ nếu là chạy, chỉ sợ hai ba lần thay y phục cũng ướt đẫm. Tại hạ cảm thấy hai vị đều không phải là người xấu gì, không biết có thể cùng hai vị cùng nhau ở đây tránh mưa qua đêm? Cũng tốt có thể kết giao hữu!”
Thư Nhất Phàm không nói nhiều, chỉ nhìn về hướng Tống Du.
"Đương nhiên có thể!”
Tống Du mỉm cười gật đầu.
"Đa tạ!"
Nhìn ra được người này là người hay nói nhiều, cảm ơn xong, hắn lập tức lại nhìn về phía phương hướng lúc mình đến:
"Lúc mới chạy tới, tại hạ nhìn thấy bên kia có rất nhiều cành khô, thừa dịp mưa vừa rơi không lâu, khả năng dưới đáy còn không có bị ướt, tại hạ có thể đi nhặt một ít đến, cũng có thể dùng để nhóm lửa sưởi ấm !”
"Thế này thì chẳng biết làm sao mà mặt mũi được chứ?”
"Chớ có khách khí!"
Người này nói xong, quay thân liền chạy.
Vẫn như cũ chạy đi cực kỳ nhanh, giống như không cảm thấy mệt mỏi.
Kiếm khách mặc áo xám thu hồi ánh mắt, mắt chăm chú đến hộp dài trên lưng ngựa đỏ thẫm, nói với Tống Du một câu:
"Tiên sinh, kỳ nhân giang hồ, thủ đoạn thiên kì bách quái, khó lòng phòng bị, xin hãy cẩn thận!”
"Không sao, nếu có người nghe nói sự tình về ta ngoài thành Trường Kinh, còn dám tới mưu đoạt bảo vật, không khỏi cũng quá gan lớn!”
Tống Du vừa cười vừa nói:
“Huống chi ta thấy ánh mắt của người này cởi mở, không giống có lòng xấu xa. Túc hạ cũng chớ có lo lắng, trong thiên hạ, người có thể từ trên tay tại hạ cầm đi bức họa này, có lẽ không có mấy người!”
"Nghe theo tiên sinh!”
Thư Nhất Phàm ôm kiếm ngẫm lại, sau đó còn nói:
"Đã như vậy, người ta đi lấy củi, tại hạ cũng không thể nhàn rỗi, liền đi đến bờ sông bắt mấy con cá, ban đêm cũng có thứ tốt chiêu đãi người ta, miễn cho lợi dụng người khác!”
"Túc hạ cân nhắc chu đáo, tuy nhiên bên ngoài trời đang mưa!”
"Không có gì đáng ngại!”
"Vậy làm phiền túc hạ!”
Thư Nhất Phàm gật gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài.
Không đến bao lâu, Hình Ngũ trở về.
Trong ngực ôm một bó lớn củi khô.
"A? Vị kia đại hiệp đâu?"
"Đi đến một chỗ gần bờ sông bắt cá!”
"Thì ra là vậy!”
Hình Ngũ liền buông xuống củi khô cầm trong tay, dường như cảm thấy lạnh, rùng mình một cái, lại quay đầu nhìn về phía Tống Du:
"Không biết tiên sinh có đá đánh lửa không?"
"Không có!”
Tống Du nói:
“Nhưng cũng có những cách khác để tạo ra lửa!”
"Cách nhóm lửa là gì?"
"Mèo con của tại hạ giỏi về nhóm lửa!”
"Ừm?"
Hình Ngũ liền nhìn về phía mèo con bên cạnh Tống Du, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Tống Du cũng nhìn về phía Tam Hoa nương nương.
Chỉ thấy mèo Tam Hoa lắc lắc đầu, tiến lên trước hai bước, đi đến củi khô phía trước, miệng nhẹ nhàng mở ra.
"Hô...!”
Tựa như phun một ngụm khí.
Chỉ nghe bồng không sai một tiếng.
Củi khô lập tức tự hành bốc cháy lên.
Mèo Tam Hoa cũng rúc đầu về, tiếp tục uốn người nằm ở bên cạnh Tống Du, nhìn Tống Du một chút, rồi lại một chút nhìn về phía Hình Ngũ.
Hình Ngũ thì hai mắt lập tức tỏa sáng, cảm thấy kinh ngạc, lập tức hành lễ với Tống Du:
"Không nghĩ tới tiên sinh cũng là một vị cao nhân có đạo hạnh, thất kính thất kính...!”
"Đều là công lao của Tam Hoa nương nương!”
"Meo !"
"Tam Hoa nương nương cũng chớ có kiêu ngạo!”
Tống Du cúi đầu thuyết phục:
“Cần biết khiêm tốn mới khiến cho người tiến bộ, kiêu ngạo khiến cho người ta thụt lùi!”
"Meo?"
"Mèo cũng giống như vậy!”
Hình Ngũ ở bên cạnh quan sát, cũng cảm thấy mười phần mới lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận