Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 66: Đến Phúc Thanh Cung thăm bạn bè (1)

Dưới chân núi sương mù dày đặc, phòng ốc ẩm ướt, chăn vải để nhiều năm nhuộm đẫm không khí nơi đây cũng lạnh băng, Tống Du ngủ không ngon lắm.
Vốn là muốn ngủ sớm dậy sớm, nếu trong chăn thoải mái, còn có thể nằm thêm một lát, nhưng chăn quá rét lạnh nên Tống Du không còn ý nghĩ tiếp tục làm tổ trên giường nữa, chi bằng tranh thủ lên núi cho sớm.
Vì vậy, quyết định thức dậy.
Lúc ra khỏi cửa đúng lúc quán chủ dẫn Đồng Nhi bắt đầu bài dạy buổi sáng. Đồng Nhi cần cù, sớm đã đun xong nước nóng, hai bên chào buổi sáng lẫn nhau, sau đó Tống Du rửa mặt đơn giản một phen rồi cung kính cảm tạ bọn họ. Vốn hắn còn muốn đưa chút tiền làm chi phí ăn ở, quán chủ không chịu nhận, Tống Du cũng dứt khoát thu hồi.
Phật, Đạo của Đại Yến khác biệt chính là ở chỗ này.
Đi chùa miếu Phật giáo có thể thuận tiện xin ở lại nhưng đưa tiền cúng dường cũng là chuyện đương nhiên. Đi cung quan đạo giáo nếu muốn ở nhờ thì khó hơn một chút, nhưng nếu quán chủ xem ngươi thuận mắt gật đầu, phần lớn thời gian đều sẽ không thu tiền, hơn nữa không thể thiếu việc chiêu đãi ngươi ăn ngon uống tốt một phen.
Tống Du kỳ thật càng quen với việc tá túc chùa miếu sau đó cúng dường một ít tiền.
Thuận tiện hỏi quán chủ Phúc Thanh cung đi như thế nào, sau khi nhận được câu trả lời, hắn liền mang theo Tam Hoa nương nương lên núi.
Một đường mòn nhỏ trên núi Thanh Thành, sương trắng nhàn nhạt, từng bước từng bước một xuyên qua làn sương mờ ảo, chưa đến giữa trưa, đã tìm được Phúc Thanh cung.
Thời đại này không có điện thoại, Tống Du cũng không biết chiêu trò truyền thư bằng hạc giấy, vì thế đành phải đến tận nơi bái phỏng.
Lên hơn mười bậc thang, đã nghe tiếng đạo kinh ung dung chậm rãi, khẽ gõ vòng cửa, không đợi quá lâu liền có một tiểu đồng đến mở cửa. Thấy hắn mặc đạo bào, lại là người lạ mặt, tiểu đồng cung kính thi lễ.
"Đạo trưởng có chút lạ mặt..."
"Tại hạ Tống Du của Phục Long Quan, sư thừa Đa Hành Đạo Nhân, đến đây xin bái phỏng một người."
"Xin hỏi đạo trưởng muốn bái phỏng người nào? Bần đạo đi vào thông báo.”
"Quang Hoa Tử đạo huynh." Tống Du nói, "Đạo hữu liền nói Tống Du của Phục Long Quan đến thăm là được. ”.
”Đạo huynh?”
Tiểu đồng chớp chớp mắt.
Quang Hoa Tử là cung chủ đương nhiệm của Phúc Thanh Cung, đã hơn sáu mươi tuổi, ngày thường lui tới nơi đây đều là quán chủ tiên sư của các cung quan trên núi, không ai không phải là cao nhân tóc bạc trắng. Lại nhìn vị đạo trưởng trước mặt này, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, cư nhiên xưng hô cung chủ là đạo huynh.
Tiểu Đạo Đồng mặt rất non nớt, chắc là vừa mới vào đạo quan không lâu, vẫn chưa từng nghe qua tên Phục Long Quan, nhưng cũng không dám làm chậm trễ, nói một tiếng chờ một lát, liền vội vàng chạy vào trong.
Không bao lâu, tiếng đạo kinh bên trong ngừng lại, thay vào đó là tiếng chuông đón khách điếc tai không ngừng vang lên từng hồi.
"Đông..."
Mỗi lần đụng một tiếng, Tam Hoa Nương Nương sẽ run lên một cái.
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng, khi đại môn mở ra lần nữa, trước mặt đã đứng một đám đạo nhân.
Tam Hoa Nương Nương ngẩng đầu sững sờ nhìn chằm chằm trước mắt.
Chỉ thấy dẫn đầu là Quang Hoa Tử tóc dài trắng xóa, sắc mặt lại hồng nhuận, không hề có nếp nhăn, dẫn theo một đám đạo nhân trung niên nghênh đón Tống Du, người vừa đến trước mặt, lập tức cúi đầu thi lễ, ngẩng đầu lên tươi cười đầy mặt.
"Đạo hữu, đã lâu không gặp."
"Đạo huynh thân thể khỏe mạnh."
"Năm sau không bằng năm trước..."
Quang Hoa Tử vội vàng đón Tống Du vào trong: "Đạo hữu mau tiến vào, trên núi rất lạnh. ”.
"Là có chút lạnh."
"Bên trong có lửa."
"Vừa vặn."
Tống Du tận lực tỏ ra không quá khách khí, bảo vệ tình hữu nghị hai ba thế hệ này.
Đoàn người đi vào trong cung.
Phía sau có hơn mười người đạo nhân trung niên, nhóm tiểu đồng trẻ tuổi hơn một chút bị ngăn ở phía sau, không đếm được hết bao nhiêu người, tổng thể xem ra Phúc Thanh Cung đang dần dần hưng thịnh. Ngoại trừ tiểu đồng, những người khác tất nhiên là biết đến danh tiếng của Phục Long Quan, trong đó có một số tỏ vẻ cung kính, một số tỏ vẻ hữu hảo, lại có bộ phận người không ngừng nhìn trộm Tống Du, cũng có số khác lại vô cùng hiếu kỳ ngắm nghía Tam Hoa Nương Nương.
Người lớn tuổi không lên tiếng, người trẻ tuổi cũng không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng đi theo, nghe Quang Hoa Tử cùng Tống Du vừa đi vừa hàn huyên.
"Đạo hữu đây là ra ngoài du lịch?"
"Rốt cục cũng bị sư phụ đuổi ra ngoài." Tống Du cười nói, "Vừa vặn đi ngang qua Dật Đô, ở lại Dật Đô một thời gian ngắn, thừa dịp còn chưa vào đông, đến đây bái phỏng động phủ của đạo huynh một chút. ”.
"Ha ha ha..."
Quang Hoa Tử cười vài tiếng, chợt có chút cảm khái: "Thời gian trôi qua thật nhanh. Bần đạo nhớ rõ lần đầu tiên gặp đạo hữu, đạo hữu còn đang trong tã lót. Bần đạo lần đầu tiên đi theo sư phụ đến núi Âm Dương, trong quan các ngươi còn chỉ có Đa Hành đạo gia cùng Hắc Vũ đạo gia, nhớ rõ khi đó bần đạo cũng mới hai mươi tuổi, chớp mắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua. ”.
"Thời gian không đợi người."
"Vị này là..."
Quang Hoa Tử phảng phất lúc này mới nhìn thấy mèo Tam Hoa vẫn luôn đi theo phía sau Tống Du, mặc dù là một con mèo, nhưng cũng không khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận