Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 530: Thần thoại cổ xưa hiện lên trước mắt (2)

Vẻ u ám ở phương bầu trời kia rõ ràng tán đi, nghe qua người tặng thuốc trở về nói, bão tuyết từ đầu đến cuối quanh quẩn phía trên Cánh đồng tuyết cũng đã dừng lại, thậm chí tuyết đọng đều tan hết.
Về sau Thư đại hiệp hộ tống tiên sinh cùng nhau đi tới Cánh đồng tuyết trở lại dưới thành, hỏi mình muốn chút lương khô, liền vội vàng giục ngựa mà đi, không biết tiến về phương nào. Dường như chính là từ đó về sau, liền nghe nói bão tuyết trên Cánh đồng tuyết đã triệt để lắng lại, vẻ u ám trên không cũng triệt để tán đi, tuyết đọng một ngày so với một ngày càng mỏng, có nước tuyết từ Cánh đồng tuyết chảy ra.
Trong thành bất luận là quan lại hay bách tính, đều rất vui mừng.
Tiểu lại họ Kim tự nhiên cũng là rất vui mừng, chỉ là bên trong sự vui mừng lại thêm mấy phần chấn kinh.
Cuối tháng hai.
Đại dịch ở Hàn Tô được diệt trừ, cửa thành lại lần nữa được mở ra.
Dù như cũ ít có người ra vào, nhưng trong thành người may mắn còn sống sót cũng đều đi ra khỏi nhà.
Trên đường phố chung quy là nhìn thấy có bóng người.
Mọi người thăm hỏi lẫn nhau, cảm khái trò chuyện, phảng phất bọn họ cùng nhau trải qua một trận đại nạn, liền có loại tình cảm không thể giải thích được.
Đương nhiên không ai quên được trận Linh vũ vào mùa đông năm ngoái kia, không ai quên Thần Thổ Địa báo mộng, càng không ai quên vị đạo nhân và tăng nhân đi vào Bệnh Thiên Phường vì bệnh hoạn tiêu tai giải nạn.
Ngày đó nói có đông người nhất, chính là miếu thờ trong thành.
Hương hỏa thịnh nhất không phải thần phật trong chính điện, mà chính là ngôi miếu nhỏ cao cỡ nửa người ở cửa ra vào bên trái, bùn ở trước miếu bày một khối lại một khối, cắm đầy hương nến, khói lửa như mây.
Nhưng mà nhắc tới cũng trùng hợp, vào ban đêm cổng thành được mở ra, bách tính huyện Hàn Tô cũng đều đồng thời mơ một giấc mộng, trong mộng vẫn là Thần Thổ Địa lúc trước tới nhắc nhở dân chúng trong thành ra ngoài tắm mưa Cam Lồ, chính là một vị lão phụ hiền lành tên là La Doanh Hoa, chỉ là dáng người so với giấc mộng lần trước nhìn thấy đã cao hơn.
Thần Thổ Địa thông báo cho bọn họ, năm nay ngày đầu tháng giêng, có tiên nhân bước vào Cánh đồng tuyết, dưới sự hỗ trợ của Lôi Công, tốn thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày, đã trấn áp được Yêu vương ở Hòa Nguyên, sau này Hòa Nguyên trở về thái bình.
Mọi người tỉnh lại, tự nhiên lại là kinh hãi.
Còn đang sáng sớm, trong thành liền xôn xao, rõ ràng người không còn lại bao nhiêu, nhưng phố lớn ngõ nhỏ đều là bằng chứng cùng với tiếng nghị luận lẫn nhau.
Nguyện ý tin tưởng, lại có chỗ lo lắng.
Muốn điều tra, lại không dám tiến đến.
Trong huyện nha cũng giống như vậy, một mảnh tràn đầy tiếng nghị luận.
Có người nói nên phái người đi xem xét một lần, có người nghĩ đợi thêm một vài hôm, có người đối thổ địa bà đầy đủ tín nhiệm, lại có người càng thêm cẩn thận. Thật vất vả quyết định có nên phái người đi xem, thế nhưng là nhiều năm trước tới nay, Yêu vương ở Cánh đồng tuyết ở trong hình tượng của quan dân Hàn Tô đã là cực kì đáng sợ, ai lại dám dẫn đội tiến đến?
Tiểu lại họ Kim vốn chỉ là một tư lại không quan trọng gì trong thành, địa vị rất là thấp, bởi vì đại dịch, tư lại trong thành không chết ít, huynh trưởng lại bởi vì chủ động tiếp quản Bệnh Thiên Phường mà nhiễm bệnh, lúc này mới chậm rãi ở trong nơi nói chuyện của huyện nha, nghe được sự xoắn xuýt do dự của các quý nhân, suy nghĩ một lúc, nghiến răng nghiến lợi rồi chủ động đứng dậy.
"Đại nhân, thuộc hạ nguyện lòng đi!"
"Ngươi nguyện tiến đến?"
"Nguyện ý!"
"Tốt! Quá tốt! Liền do ngươi dẫn người tiến đến, điều tra trở về, bản quan lại nhớ đến đại công của ngươi!"
"Đa tạ đại nhân!"
Tiểu lại này liền đồng ý.
Đã có người dẫn đội, lại mang ai tiến đến, đổi lại là tư lại khác có lẽ sẽ khó xử, nhưng đối với hắn cũng cảm thấy dễ tìm.
Huynh trưởng nhà mình tuy nói khỏi hẳn, nhưng sau khi khỏi hẳn thân thể cũng không tốt lắm, đang hồi phục sức khỏe tại nhà nên đi lại không tiện. Tuy nhiên, ban đầu bên trong Bệnh Thiên Phường cũng có tư lại khác mắc dịch, có người chỉ bệnh nhẹ, mắt đỏ vừa mới đến ngày đầu tiên liền được khống chế lại, hiện tại đã hồi phục chức vụ ban đầu, những người này cũng biết vị tiên sinh kia cùng với đại sư là hạng người gì, mình đi nói rõ với bọn họ, đại khái sẽ có người nguyện ý đồng hành.
Không ngoài dự liệu, vẻn vẹn ngày kế tiếp, tiểu lại liền dẫn hơn mấy người cùng một con lừa, ra khỏi thành hướng bắc mà đi.
Mất thời gian nửa ngày đã đến cánh đồng tuyết.
Giống hệt như trong lời đồn, lúc này bầu trời trên Cánh đồng tuyết sớm đã không có vẻ ảm đạm u ám, bão tuyết cũng đã ngừng, mặt đất có tuyết đọng hòa tan, đã mọc ra cỏ tươi, tắm rửa dưới ánh mặt trời, giật mình như mộng.
Những miếu thờ kia vẫn như cũ đứng sừng sững lấy, phảng phất kéo dài một đường, nói rõ nơi đây đã từng giam cầm qua Yêu vương không tầm thường.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vào lúc tiểu lại thúc giục xuống, mới dám can đảm vượt qua miếu thờ, đi vào cánh đồng tuyết.
Hết thảy như thường, nhưng lại khiến cho người ta kinh ngạc run sợ.
Một đoàn người một đường hướng về phía trước.
Băng tuyết quả nhiên một chút cũng không gặp được, một lần nữa hòa tan thành nước, lấp đầy khe suối bờ sông ven đường, không chỉ có cỏ tươi chui ra khỏi mật đất, mà lại có một số cây nhìn như đã chết héo, vậy mà cũng nảy mầm. Nếu không phải tất cả từ bên trong băng tuyết lộ ra nhà cửa đều trống rỗng, thường có xương trắng, trên đường không có bất kỳ ai, thậm chí khiến cho người cảm thấy nơi này không phải là Cánh đồng tuyết, chỉ là một vùng rất bình thường ở Quy Quận.
Thẳng đến lại đi một đoạn vào sâu bên trong...
Bên cạnh đường kia có thi thể phi cầm tẩu thú to lớn, có con đã hư thối, có con chỉ còn bộ xương trắng, có con thì vừa mới bắt đầu mục rữa. Có con còn rất hoàn chỉnh, có con thì bị đánh trúng rách rách rưới rưới. Đây hết thảy đều cho thấy rõ lấy nơi này từng trải qua rất nhiều trận đại chiến khiến phàm nhân kinh hãi.
Một đoàn người cảm thấy sợ hãi không thôi.
Lá gan hơi nhỏ chút, đi không bao xa đã muốn quay trở về, chỉ là tiểu lại họ Kim cả gan tiếp tục hướng phía trước, mọi người lúc này mới càng chạy càng sâu.
Nhưng mà không bao lâu, bọn họ lại kinh sợ.
Chân trời phương xa xuất hiện một ngọn núi.
Từ Quy Quận nơi không có ngọn núi, lại xuất hiện một ngọn núi.
Thoạt đầu mơ mơ hồ hồ, sau khi mọi người đến gần, lúc này mới chậm rãi hiện ra chân dung của nó, toàn bộ quá trình đến gần, cũng là quá trình mọi người dần dần khiếp sợ.
Thẳng đến một đoàn người đi vào trước mặt của nó.
Đây là một ngọn núi mà rất nhiều người Hòa Châu một đời cũng chưa từng gặp qua, con người ở trước mặt của nó, lộ ra nhỏ bé như vậy.
Giờ khắc này, tận đáy lòng của mọi người rung động không lời nào có thể diễn tả được.
Phảng phất như một thần thoại cổ xưa đang hiện lên trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận