Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 65: Núi Thanh Thành tìm cố nhân (2)

Từ chân núi đến sườn núi, nghe nói cung quan lớn nhỏ có mấy chục tòa.
Bất quá Tống Du muốn đi bái phỏng, cũng không phải là mấy tòa lớn nhất, nổi danh nhất, lâu đời nhất, mà là Phúc Thanh Cung nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ ngay trên sườn núi.
Vừa nghe tên liền biết, hơn phân nửa là đạo quán đứng đắn.
Chữ “Phúc” chữ “Thanh” đều là chữ mà đạo giáo thường dùng đặt tên, giống như Phục Long Quan loại tên này nghe có vẻ không có đạo vận, thực sự là hiếm gặp. Tên như thế này, nếu không phải do quá cổ xưa, xuất hiện từ trước khi người ta có thói quen đặt tên cũng đã đặt xong tên thì chính là loại không đứng đắn.
Phục Long Quan là do cả hai.
Đã lâu đời lại không đứng đắn.
Phúc Thanh cung kết duyên với Phục Long Quan từ đời sư tổ của Tống Du. Lúc ấy sư tổ cũng giống như Tống Du bây giờ, du lịch thiên hạ, vừa hạ sơn không xa, liền quen biết cung chủ Phúc Thanh Cung sau này. Đợi đến khi sư tổ du lịch trở về tiếp nhận Phục Long Quan, cung chủ Phúc Thanh Cung cơ hồ hàng năm đều đến Phục Long Quan bái phỏng, thường thường còn mang theo đệ tử môn sinh đến trao đổi tâm đắc tu hành, thỉnh giáo huyền bí pháp thuật.
Tới khi Cung chủ mất thì tới phiên đệ tử của hắn tới.
Duyên phận này vẫn lưu lại cho đời sư phụ Tống Du, lại đến đời Tống Du. Ít nhất cho đến bây giờ, hắn còn nhớ rõ Phúc Thanh Cung, Phúc Thanh Cung năm nào cũng đến, duyên phận cũng chưa tiêu.
Vì vậy mới nhờ đến họ hỗ trợ mang tin.
Thời đại này đường sá trắc trở, mặc dù có hệ thống bưu chính, nhưng không mở cửa cho bình dân, thư tín khó đưa, có đôi khi một bức thư thật sự có thể trả giá vạn kim.
Bất quá Tống Du lại chưa từng đến Phúc Thanh Cung.
Phải chậm rãi đi tới, chậm rãi tìm người hỏi đường.
Cũng may Tống Du rất có kiên nhẫn, hơn hết là có Tam Hoa nương nương làm bạn, vì thế mỗi một bước trên đường đều đi rất rõ ràng, ở trong đầu ghi nhớ khắc sâu mà có ý nghĩa.
Đi được nửa chừng, chuyện may mắn liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên là có lão giả chạy xe trâu, thấy hắn đi đường một mình, thuận tiện cho hắn quá giang một đoạn.
Xe trâu buổi sáng kéo thức ăn vào thành, đã mệt mỏi, chủ nhân thương yêu chú trâu già nên xe trống trở về cũng đi chậm rãi, đại khái tốc độ so với Tống Du tự mình đi không sai biệt lắm nhưng hơn ở chỗ tiết kiệm chút khí lực.
Nói lời tạm biệt lão nhân không lâu, lại gặp một đội thương đội, đi nhanh hơn xe trâu rất nhiều, cũng là vì thấy hắn mặc đạo bào nên dừng lại hỏi thăm, sau đó chở hắn một đoạn đường.
Cứ thế không ngờ trời vừa tối đã kịp có thể đến dưới chân núi Thanh Thành.
Bất quá lúc này đã quá trễ để lên núi, Tống Du đành phải ở dưới chân núi tìm một đạo quan, lấy ra thẻ tu hành cho thấy thân phận của mình, cung kính, nói rõ ý đồ đến. Quán chủ lưu hắn ở lại phòng khách một đêm, buổi tối còn lấy xuống thịt khô làm một bữa cơm ngon chiêu đãi hắn, chỉ có đều trong bữa cơm người này khoác lác, mời rượu khiến hắn thật gian nan ứng phó.
Thành Dật Đô, phủ đệ Tri Châu.
Du Tri Châu chắp tay sau lưng, đứng trước một bức tranh được gắn nẹp, xử lí rất khéo, treo lên.
Nội dung của bức tranh rất đơn giản.
Mấy nét bút phác họa cành cây thân cây, không thấy đầu đuôi, tiện tay rắc xuống mấy điểm chu sa để làm hồng mai, trên cây là một con mèo đang nằm ườn, rất là thoải mái, cũng không có thứ gì khác.
Du tri châu là người phong nhã, đối với thuật đan thanh cũng rất có trình độ, theo hắn thấy, bức tranh này không chỉ đơn giản, kỹ nghệ cũng bình thường không có gì lạ, nhưng chính là không biết tại sao, luôn cảm thấy có loại ý vị khó hiểu. Con mèo phác họa đơn giản lại sinh động như thế.
Càng nhìn càng sống động.
Nhìn lâu, cảm thấy hoảng hốt giống như con mèo này đang động đậy, hoặc là quay đầu chớp mắt, hoặc là ngẩng đầu ngắm hoa, nhìn kỹ, lại không khác gì lúc trước.
Bức tranh này thật là phong vận cùng thần diệu.
Huống chi là tiên sinh tặng.
Vì thế buổi chiều Du Tri Châu liền cho người ta sửa soạn xong, treo ở trong phòng.
Một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Sau tiết hàn lộ, tiết sương giáng chính là sắp lập đông, không chỉ dân chúng trong thành sốt ruột, chuột trong phủ cũng rất sốt ruột, thường chạy náo loạn trong nhà, làm cho buổi tối đinh đinh đương đương vô cùng ầm ĩ. Hết lần này tới lần khác hắn làm Tri Châu có thể quản dân chúng trong thành, lại không quản được tiểu sinh linh trong phủ đệ này của hắn, cũng rất đau đầu.
Treo bức tranh này, đúng là một đêm yên tĩnh.
Không có âm thanh.
Du Tri Châu còn tưởng rằng mình ngủ ngon không nghe thấy, nhưng hỏi người bên gối, lại hỏi hạ nhân, tất cả đều nói đêm qua thanh tịnh, giống như là các vị lão gia chuột này tập thể nghỉ phép một hôm.
Du Tri Châu lại âm thầm khen ngợi.
Quốc sư trong triều chưa chắc đã có bản lĩnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận