Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 153: Sơn ngoại hữu sơn, thế ngoại cao nhân (2)

"Là một tiểu nhân loại!"
"Tam Hoa nương nương nhãn lực tốt."
"Mụ mụ của hắn đâu?"
"Không có ở chỗ này."
"Vậy chính là làm mất rồi!"
"Có khả năng."
Tống Du nhìn về khói bếp nơi phương xa, cho dù đã bị rừng trúc che chắn, vẫn có thể trông thấy một góc của thôn xá.
Đứa bé hẳn là từ bên kia đến.
"Như thế cũng vừa lúc."
"Cái gì vừa lúc?"
"Đêm nay càng dễ xin tá túc."
"Đúng a!"
Mèo Tam Hoa quay đầu kinh ngạc nhìn Tống Du một chút, lập tức tỉnh ngộ, sau đó chạy từng bước nhỏ, nhảy nhảy nhót nhót, chạy về phía đứa bé kia.
Tiểu hài nhi vẻ mặt vẫn hốt hoảng như cũ, nhìn ngó xung quanh, mờ mịt lại luống cuống, thẳng đến khi mèo Tam Hoa đến bên cạnh hắn, hắn mới dường như bị nó hấp dẫn, bắt đầu không chuyển mắt nhìn mèo Tam Hoa chằm chằm.
Chẳng qua vẫn như cũ không có động tác gì khác. Tống Du cất bước đi tới.
"Anh bạn nhỏ."
"Ừm?"
Tiểu hài nhi ngửa đầu nhìn hắn, thần sắc chất phác.
Tống Du nở nụ cười, nỗ lực làm làm cho mình nhìn qua ôn hòa một chút, thanh âm cũng chậm dần: "Ngươi từ đâu tới ? Làm thế nào mà một mình chạy đến đây?"
Tiểu hài nhi lại nhìn xung quanh một vòng, vươn tay muốn chỉ, nhưng ngón tay lắc nửa vòng, cũng không thể nói rõ phương hướng.
"Ngươi tên gì?"
"Tiểu Ngưu Nhi."
" Ngươi làm sao tới được đây?"
"Không biết nữa."
"Nhà ngươi ở chỗ nào?"
"Trong nhà."
Tiểu hài nhi đần độn nhìn chằm chằm hắn.
Có gió thổi tới, hắn mặc quần áo mỏng manh, không khỏi co lại cổ, còn rùng mình một cái.
Tống Du thấy vậy đứng lại gần, chắn gió cho hắn.
Tiểu hài nhi lập tức tốt hơn nhiều.
Bỗng nhiên, Tống Du quay đầu lại, giống như nghe thấy vài âm thanh nào đó bay đến theo cơn gió ấy.
Dường như có ai đó đang gọi đứa trẻ này.
"Tiểu Ngưu Nhi."
"Ừm?"
"Ngươi có nghe thấy có ai đó đang gọi ngươi không?"
"Hình như có...".
Tiểu hài nhi gật đầu, trả lời chất phác.
"Ở hướng nào?"
"Không biết nữa."
Tiểu hài nhi sững sờ nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du đành phải quay đầu nhìn về phía mèo Tam Hoa: "Tam Hoa nương nương thì sao? Nghe thấy gì không?"
"Nghe được một chút."
"Nghe được những gì?"
"Có người đang hát."
"Ca hát?"
"Đúng! Âm thanh phát ra rất kỳ quái!”
"Là ở bên kia sao?”
Tống Du chỉ về phương hướng có khói bếp bốc lên hỏi.
" Hình như là vậy."
"Được."
Thế là Tống Du ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nhìn về phía tiểu hài nhi kia, đưa tay ra với hắn:
"Đi thôi, đưa ngươi về nhà."
Tiểu hài nhi nhìn hắn, lại nhìn con mèo.
Đứa bé do dự xoắn xuýt một hồi, tựa hồ cảm thấy lực tương tác của người này cũng không tệ lắm, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hắn, thế là đưa tay cho Tống Du nắm, dọc theo đường nhỏ theo hắn đi về phía trước.
Suốt chặng đường này không hề nhìn thấy người đến tìm đứa bé như đã nghĩ.
Dẫu vậy tiếng gọi lại càng ngày càng nghe được rõ ràng.
Kỳ thật không phải ca hát, chỉ là âm điệu du dương, mỗi lần hô lên một tiếng đều kéo âm cuối thật dài, hơi khác so với tiếng nói chuyện lúc bình thường, nếu lắng nghe cẩn thận còn có thể nghe ra sự huyền diệu của âm luật bên trong đó. Mặc dù không giống như tiếng ca hát của nữ quỷ trong tiểu viện ở Dật Đô ngày ấy, nhưng mèo Tam Hoa cũng đồng dạng không nghe ra là đang hát cái gì, chỉ nhớ Tống Du từng bảo đó là ca hát nên vừa nghe ra âm luật khác thường liền nghĩ đó là ca hát.
"Tiểu Ngưu Nhi.".
Thanh âm này dù cách bờ sông vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Tiểu Ngưu Nhi.
"Tiểu Ngưu Nhi".
"Về nhà mau “.
"Trở về ăn cơm nào".
"Trở về đi ngủ”.
"Mau trả lời ta..”
"Trở về trễ…..”
"Chớ để người nhà lo lắng nha..."
Cả một đám người già trẻ lớn bé nam nữ đều có đang hô lên ở xung quanh nhà.
Một số người đứng trên mái nhà, một số người lại đứng trên ngọn đồi phía sau nhà, một số khác đang đứng trên sườn núi trước nhà, thanh âm ngân kéo rất dài, rót thành một mảnh.
Trong đó có một lão tiên sinh râu dài, trong tay cầm một bát nước trong, mỗi lần hô một tiếng sẽ chấm nước trong chén vẩy tung lên không trung. Ngoài ra bên cạnh còn có một phụ nhân trung niên đang khóc lóc nghẹn ngào đến khàn giọng, điều này làm tăng thêm nồng đậm hương vị tình cảm cho tiếng hét đơn giản mà cổ xưa này.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một thanh niên mặc áo đạo nhân đi dọc theo con đường, sau lưng hắn là một con mèo tam hoa, bước nhỏ chạy theo, bên cạnh là một thớt hồng mã, không buộc dây cương, nhưng cũng rất thành thật mà đi theo đạo nhân, trên trời hình như còn có thêm một con chim én đang bay.
Bản thân vị đạo nhân kia đã đủ kỳ diệu, nhưng điều càng kỳ diệu hơn chính là, tay phải của hắn ta hơi giơ sang một bên, như thể hắn đang dẫn theo một người vô hình nào đó có bộ dáng hơi thấp.
Đến khi đạo nhân đi đến trước mặt mọi người, tiếng hô liên miên vừa rồi còn vang lên nay đã ngừng lại, mọi người chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt quá mức mơ hồ, nhất thời không biết làm sao, càng không dám lên tiếng, bởi vậy mới tạo nên khung cảnh im lặng như bây giờ.
Tống Du khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn xuống đứa trẻ hắn đang dắt bên tay trái, lớn tiếng cười nói.
"Đi trở về đi."
Nói xong liền buông tay trái ra.
Phụ nhân ngẫm nghĩ, cũng không kịp sợ hãi thán phục tình cảnh mơ hồ này, nàng chỉ vội quệt đi nước mắt trên mặt, quay người chạy vội vào nhà xem xét.
Ngay sau đó từ bên trong vang lên tiếng kêu:
"Tỉnh rồi!"
“Đứa bé tỉnh rồi!”
Cả đám người nghe vậy đều vội chạy vào nhà.
Phụ nhân kia vào nhà nhìn một chút, lại chạy vội đến trước mặt đạo nhân, khom người chắp tay liên tục tạ ơn.
"Cảm ơn tiên sinh thật là cảm ơn tiên sinh..."
“Tại hạ chỉ là tiện đường đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy linh hồn lệnh lang đứng ở ven đường, vừa lúc lại nghe thấy tiếng kêu của chư vị mới đi theo âm thanh mà tìm đến cũng vì vậy mang được lệnh lang về nhà.” Tống Du ngừng một chút, đưa mắt nhìn lão nhân đang uống nước bên cạnh nói tiếp: “Muốn cảm tạ hẳn là nên cảm tạ lão tiên sinh đây, nhờ vào biện pháp của lão tiên sinh, linh hồn của lệnh lang mới không trôi dạt quá xa.”
"Đều phải tạ ơn, đều phải tạ ơn..."
Nữ nhân kích động quá mức nói chuyện có chút không mạch lạc, từ ngữ hơi lộn xộn, vội vàng đưa tay: "Hai vị tiên sinh mời vào phòng ngồi!"
"Lão tiên sinh mời."
"Ngươi vào trước."
"Vãn bối làm sao dám."
"Vậy ta đây đi trước."
Sau đó, Lão tiên sinh mới bưng bát bước vào nhà.
Tống Du nối bước theo sau.
Đó là một ngôi nhà tranh trong thôn, đơn giản mà thư thái, ở giữa nhà có một gian nhà chính, bày một bàn bát tiên có phần cũ kỹ, vài bát trà thô, có lẽ đều là đồ đã lâu năm.
Lão tiên sinh đã có một bát trà, nữ nhân vội vàng đi lấy thêm một bát, rót cho đạo nhân chén trà.
Sau khi nhấp một ngụm, hắn thấy có vài người trên bàn đều đang nhìn mình, lại đều là không biết mở miệng bắt đầu như thế nào, Tống Du cũng biết những người này phần lớn đều là những người bình thường ở quê, họ không có nhiều khả năng ăn nói cho lắm, vì vậy hắn bỏ bát xuống, chắp tay nói:
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền Dật Châu, trên đường ngao du, đi ngang qua đây, cũng xem như có chút duyên phận với lệnh lang, bởi vậy liền tiện thể ghé qua xin một hớp trà.”
"Thật là tạ ơn tiên sinh, nếu không có ngươi thì đứa bé sợ là không xong."
"Nào có, nào có, có lão tiên sinh ở đây, chỉ cần kêu thêm ít lâu, lệnh lang cũng có thể trở về".
Thế nhưng đó chỉ là nói thế mà thôi.
Kỳ thật cái phương pháp dân gian kia chỉ hữu dụng đối với những người có linh hồn đã bị chia cắt nhưng vẫn chưa đi xa, đang đứng gần trước cửa nhà mình, còn linh hồn của đứa trẻ này đã đi ra khỏi nhà hơn một dặm đường thì không thể cứ kêu là trở về được. Nhưng đối với người không có kinh nghiệm, lại trong tình huống không còn cách nào khác thì phương pháp dân gian này cũng xem như cách làm đúng đắn.
Tóm lại hắn chỉ là tới tá túc, ăn nhờ bữa cơm, đang yên đang lành lại nói mấy lời trắng ra quá, đập vỡ biển hiệu hành nghề của người ta thì không tốt.
"Tiên sinh ngài muốn đi đến đâu?"
"Bình Châu."
"Nơi nào của Bình Châu?"
"Ta muốn đi tham quan núi Vân Đỉnh một phen.”
"Núi Vân Đỉnh.”
Nữ nhân có chút bối rối vì chưa nghe đến tên núi này bao giờ.
Nhưng hắn cũng lập tức nói tiếp: " Muốn đi đến ranh giới Bình Châu, e rằng phải mất gần hai trăm dặm, nếu đi bộ phải đi hai ngày đường, cho dù cưỡi ngựa chạy chậm cũng phải mất đến một ngày”.
“Tiên sinh, nhà của ta không quá khá giả, không có gì đền đáp được cái ân của tiên sinh đành phải mặt dày mời tiên sinh ở lại ăn bữa cơm và nghỉ tạm một đêm ở nhà chúng ta, để chúng ta được tận tình tiếp đãi một phen."
"Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hành tẩu giang hồ, có một nơi để tá túc và được ăn bữa cơm nóng hổi luôn luôn tốt hơn là phải ở nơi màn trời chiếu đất.
Bên ngoài cho người đang cho đứa bé uống nước, ăn chút cháo thịt, Đại Ngưu Nhi dần dần cũng hồi thần lại, tuy chưa khỏe hẳn, nhưng cũng xem như không còn có vẻ mơ hồ đần độn, đã có thể nói chuyện.
Người lớn xoay quanh hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, nó không thể nói rõ, hỏi nó đã đi đâu, nó cũng nói không quá rõ ràng, nó chỉ mơ hồ nhớ mình đang đứng bên một con đường nhỏ, xung quanh có sương mù dày đặc và nó thì không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trong đó, sau đó có một con mèo và một đạo nhân đến nói chuyện với nó, cuối cùng nó đi theo vị đạo nhân đó về được đến nhà.
Tất cả mọi người sửng sốt một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận