Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 679: Tam Hoa nương nương không nên quá chăm chỉ! (2)

"Nữ hiệp xin cứ tự nhiên!”
"Thế nhưng đây là cho tiểu hài tử đọc!”
Tam Hoa nương nương đối với nữ tử nghiêm túc nói.
"Không có việc gì!”
Ngô nữ hiệp rất tùy ý khoát khoát tay:
"Mức độ học thức của ta chưa chắc cao hơn ngươi, nhận ra chữ chỉ sợ còn không có nhiều được như ngươi đây, chính là cần cái này!”
"A, vậy ngươi cầm đi đi!”
Tiểu nữ đồng lập tức nói:
“Không được làm hư cho ta, tốn không ít tiền đâu!”
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại, nếu là nữ hiệp gặp phải chữ không biết, chỗ không hiểu, có thể tới thỉnh giáo Tam Hoa nương nương!”
Đạo nhân cười nói:
“Tam Hoa nương nương cũng không biết, thì có thể tới hỏi ta!”
Ngô nữ hiệp còn chưa nói cái gì, tiểu nữ đồng dẫn đầu sắc mặt cứng lại, ngừng thở.
Bản thân Ngô nữ hiệp cũng sững sờ, nhưng mắt nàng lại nhìn đạo sĩ kia, lại nhìn thấy tiểu nữ đồng bên cạnh hắn thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, thẳng nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên liền cười:
"Được, nếu là có chữ ta không biết hoặc là xem không hiểu, ta sẽ đến hỏi Tam Hoa nương nương, để Tam Hoa nương nương là tiểu lão sư của ta!”
Tiểu lão sư?
Tiểu nữ đồng trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, toàn thân cứng ngắc, mặt cũng không biểu tình nhìn chằm chằm nữ tử, chỉ là lại nhịn không được hít một hơi thật sâu, lồng ngực nhỏ đều được nâng lên.
"Vậy ta lấy quyển Bách Gia Tính này, sách này đơn giản!”
"Được!”
"Bây giờ ta sẽ chuyển ghế đu tới cho ngươi!”
"Chúng ta đã có giường dài, ghế đu liền giữ cho nữ hiệp!”
"Ta đã mua một cái khác!”
"Cũng được!”
Ngô nữ hiệp liền cầm sách rời đi.
Đi tới cửa, còn không khỏi quay đầu, đối với tiểu nữ đồng cười nói:
"Này Tam Hoa nương nương hãy học tập cho giỏi, chớ có chờ lúc ta tới thỉnh giáo, Tam Hoa nương nương làm lão sư, lại không giúp được ta!”
Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.
Tiểu nữ đồng chậm lại một hồi lâu, mới quay lại, không biết nghĩ cái gì, vì vậy cô máy móc xoay đầu về phía đạo sĩ, lúc này mới hỏi:
"Tam Hoa nương nương sẽ trở thành lão sư sao?”
"Có chuyện gì sao?"
"Một con mèo con cũng có thể làm lão sư cho đại nhân sao?”
Tiểu nữ đồng thần sắc ngưng trọng mà không dám tin.
"Lời ấy của Tam Hoa nương nương sai rồi!”
Chỉ thấy đạo nhân cười lắc đầu, khoan thai nói:
"Có câu nói rất hay, học không có tuần tự, người thành đạt vi sư, quen biết với Tam Hoa nương nương đến nay, ta cũng từ trên thân Tam Hoa nương nương học được không ít thứ. Bây giờ Tam Hoa nương nương thông qua thông minh cơ trí cùng với chăm chỉ hiếu học của bản thân mình, với kiến thức bên trên sách vở vượt qua Ngô nữ hiệp, tự nhiên có thể làm lão sư của Ngô nữ hiệp ở một số phương diện, liền giống với việc dạy nàng biết chữ!”
"Ngô!”
Có thể làm lão sư?
Tiểu nữ đồng kém chút không thở nổi.
Ai có thể nghĩ tới, một con mèo nhỏ, không chỉ có thể có được một con ngựa lớn, còn có thể làm lão sư cho người?
Học không có tuần tự, người giỏi thì làm thầy?
Tại sao một đạo sĩ lại giỏi nói chuyện như vậy...
Lúc này nhưng lại nghe thấy âm thanh của đạo sĩ nhà mình:
"Chỉ là a...!”
Xoát một cái, trong nháy mắt Tam Hoa nương nương quay đầu nhìn chằm chằm hắn:
"Chỉ là...?!"
"Chỉ là Ngô nữ hiệp dù sao cũng là đại nhân, chỉ là không biết có một vài chữ cùng với danh ngôn, cũng không biết viết, nhưng trên thực tế, trong cuộc sống hàng ngày, tiếp xúc đến cũng không nhiều. Bây giờ nàng lấy đi chính là Bách Gia Tính, chỉ là một quyển sách nói về họ tên thiên hạ, sách giúp người biết từ, Ngô nữ hiệp nhất định là có nghe qua nhưng không biết chữ, hỏi Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương cũng nhất định có thể giải đáp, nhưng ta chắc chắn nàng học được rất nhanh!”
Đạo nhân không khỏi đứng bên trên góc độ của Tam Hoa nương nương, thay nàng suy nghĩ:
“Thế nhưng là đợi đến khi nàng xem hết quyển Tam Tự kinh này, muốn xem sách khác, nhạc thiếu nhi còn tốt, nhất là Thiên Tự Văn, Thiên gia thơ...!”
Tiểu nữ đồng nghe tới cũng không nhịn được nhíu mày, tay đều nắm chặt thành quyền, cảm thấy mấy phần khẩn trương cùng với ưu sầu.
Vậy phải làm sao bây giờ a...
Lúc này lại nghe đạo sĩ nhà mình nói:
“Nếu trong vài ngày nàng lấy những bài thơ trong Thiên Tự Văn, Thiên gia thơ đến hỏi Tam Hoa nương nương đọc như thế nào, có ý nghĩa gì, Tam Hoa nương nương lại đáp không được, đây chẳng phải là, ai...!”
Tiểu nữ đồng không khỏi mở to hai mắt.
Nắm tay ngay lập tức siết chặt.
Còn may có đạo sĩ nhắc nhở! Kém chút liền xấu mặt!
Còn phải là người lớn suy nghĩ thật chu đáo nha!
"Tam Hoa nương nương đi đâu?"
"Đọc sách!"
"Không xem quyển sách này của ta sao?"
"Không xem!”
"Vì cái gì?"
"Ta trước xem của ta!"
"Ai, Tam Hoa nương nương cần biết a, mọi thứ đều có mức độ, đọc sách dù khác biệt so với tu hành, nhưng tốt nhất, cũng phải tiến hành theo chất lượng, phải từ từ, nhất định không thể quên ăn quên ngủ!”
Tống Du một bên chính nâng sách lên, vừa lật trang sách qua một bên khác mà đọc, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tam Hoa nương nương:
“Ta biết Tam Hoa nương nương chăm chỉ, hiếu học lại là thiên tài hiếm có trên thế gian, nhưng cũng xin chú ý nghỉ ngơi!”
"Đã biết!"
Tam Hoa nương nương tâm lý nắm chắc.
Lúc này ánh sáng ở ngưỡng cửa lại tối sầm lại.
Ngô nữ hiệp đang xách ghế đu tiến đến, vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cũng nhịn không được nhăn ngũ quan lại, quay đầu nhìn về phía đạo nhân này một chút, giống như nàng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này của người này cho đến ngày hôm nay.
Ngô nữ hiệp lắc đầu, buông ghế đu xuống.
Đạo nhân tự nhiên trông thấy ánh mắt của nàng, nhưng hắn không quan tâm, cũng lắc đầu, tiếp tục xem sách.
Nhìn một chút, liền nhìn thấy chính mình.
Một thiên này gọi là “Liễu Giang gặp tiên nhân”.
Trong vài ngày tiếp theo, một mực là như thế.
Chỉ là thời tiết tốt rời đi rất nhanh chóng, ngoài cửa mưa mùa đông liên miên, mưa và sương mù mờ mịt, khí lạnh bốc lên, bao phủ tại trên đường phố Trường Kinh mấy trăm năm, nhưng nếu đun trà và cầm một cuốn sách quanh bếp lò trong nhà để đọc, thỉnh thoảng vì Tam Hoa nương nương giải đáp một số sự tối nghĩa trong sách, nướng một ít bánh gạo hoa quả khô đến ăn, cũng là một loại cảm giác. khác.
Có khi không muốn rời giường, đọc ngay ở trong chăn.
Điểm tâm tự có Đồng nhi chủ động mua được, ngăn cũng cản không được.
Một chuyến đến phía bắc được coi là thần tiên trong mắt người khác, nhưng việc trở về Trường Kinh lại là cuộc sống thần tiên trong mắt đạo sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận