Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 178: Lý đại nhân và Linh Mẫn đại tiên (1)

"Cốc cốc..."
Ngoài cửa lại truyền tới tiếng đập cửa.
Tống Du mở cửa xem thì ra chính là vị ni cô vừa rồi.
"Có chuyện gì vậy, sư cô?"
"Ngươi đã ăn tối chưa?"
"Tại hạ không đói bụng, sư cô không cần hao tâm tổn trí."
"Trong nồi còn ít cháo loãng, nếu ngươi không chê ta sẽ múc đến cho ngươi một bát, để ngươi lót dạ một chút.”
“Nhờ được sư cô từ bi cho vào tá túc tránh mua, tại hạ đã vô cùng cảm kích, sao dám làm phiền người nữa.” Tống Du cung cung kính kính nói.
"Ngươi không chê là được rồi."
Ni cô liếc nhìn vào phòng của hắn, thấy hắn đã lấy đồ ướt ra, thảm lông cừu và chăn lông trải trên mặt đất, cũng không có ý định giúp hắn làm thêm gì nữa, quay người liền đi vào trong bóng tối.
Một lúc sau, nàng quay trở lại, trên tay cầm theo một cái bát lớn và một cái bát nhỏ hơn.”
"Ăn xong cứ đặt ở đây là được."
"Đa tạ sư phụ."
Tống Du vẫn như cũ cung cung kính kính tiếp nhận hai tay.
Trong bát lớn chứa đầy cháo loãng, mặc dù chén nhìn lớn, nhưng cháo bên trong rất loãng, bưng lên liền sẽ lắc lư. Còn bên trong cái chén nhỏ hơn thì đựng đầy dưa muối, điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là dưa muối kia thế mà lại là hoa cải muối, cũng chính là mấy đóa hoa nho nhỏ của cây cải dầu nở vào hạ thu, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được một chút ánh vàng.
Nghĩ đến đây thực sự chính là cơm tối của các nàng.
Ánh sáng càng lúc càng tối, Tống Du sờ soạng ăn trong bóng đêm.
Lần đầu tiên ăn cơm với hoa cải muối, không ngờ nó lại có vị chua nồng thơm nhẹ rất ngon miệng, ngay cả cháo loãng cũng trở nên rất hợp khẩu vị.
Tống Du chỉ chuyên chú ăn uống, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Mèo Tam Hoa thì lại đang dựng thẳng lỗ tai, dựa sát vách tường nghe ngóng.
Tống Du cũng chỉ ngẫu nhiên xoay đầu của nàng lại một chút.
Trong những năm này, bất kể là ly cung của Đạo gia cũng thế, chùa chiền am xá cũng vậy, đều có những việc không đứng đắn.
Về phần đứng đắn hay không đứng đắn, không đứng đắn tới mức độ nào thì còn tùy vào kiến giải của từng người.
Một số người trong chốn chùa chiền Phật môn không chuyên tâm vào việc tu tập Phật pháp nghĩa kinh, chạy ra ngoài cho vay nặng lãi, có tăng nhân không tuân thủ giới luật trộm ra ngoài cưới vợ, ăn thịt uống rượu, dùng tên giả đi lừa trên dối dưới,…v…v.. Chính vì thế, có bộ phận người cảm thấy những tăng nhân, chùa chiền này không đứng đắn. Tương đối với đó chính là một số đạo nhân, ly cung cũng không tu tập đạo giáo nghĩa kinh, ra ngoài làm kinh thương hoặc luyện võ, tranh đấu với người khác, điều này cũng làm một số người cảm thấy đây là không đứng đắn.
Nhưng thậm chí còn có những cái càng không đứng đắn hơn.
Ly cung chùa miếu vốn là nơi thế ngoại thanh tu, rời xa trần thế. Nhưng cũng chính vì cách thế tục quá xa mà có đôi khi nó bị biến thành chỗ tàng ô nạp cấu, thậm chí còn trở thành nơi ngoài vòng pháp luật.
- Giải thích, Tàng ô nạp cấu là chỉ nơi chất chứa chuyện xấu xa dơ bẩn. Hết giải thích.
Thường thường có một số tội phạm bị truy nã đang ẩn náu trong đó hoặc đám người xấu ngụy trang thành người xuất gia để che giấu những chuyện xấu xa khác. Nhìn chung, tình hình đó ở chùa miếu của Phật môn nghiêm trọng hơn so với ly cung của đạo môn. Lí do chủ yếu cũng chính là vì những quy định của các chùa miếu Phật môn càng có lợi cho hành động của họ, còn về bản chất thì những người không được xem là tăng nhân hay đạo nhân.
Tỉ như có vài nơi gọi là am ni cô, nhưng thật ra là dùng để phục vụ nam tử.
Chỉ là những chuyện này không liên quan gì đến Tống Du.
Người ta chịu thu lưu bọn họ vào lúc trời đêm mưa to gió lớn, cho dù họ có phải là ni cô hay không, hoặc là ai khác, chỉ riêng chuyện này, đã chính là ân nhân của hắn.
Huống chi người ta còn cho một bữa cơm ăn.
"Rột..."
Tống Du đem số dưa muối cuối cùng hòa vào trong cháo loãng, quấy đều, cuối cùng một hơi ăn hết tất cả, sau đó đem bát đũa đặt ở trên bệ cửa sổ. Lúc này, âm thanh ở sát vách cũng dừng lại, mưa vẫn còn nặng hạt, hắn ngồi khoanh chân một lúc, muốn dùng nhiệt độ cơ thể làm khô quần áo một chút mới để nguyên y phục nằm xuống.
"Người ở sát vách không nói chuyện nữa. ".
"Tam Hoa nương nương đừng nghe những thứ này."
"Tại sao?"
"An tâm ngủ đi."
"Mưa ngày càng nặng hạt. ".
"Đúng vậy đó..."
Đáng tiếc thay hoa Khương Phác ở khắp núi này.
Cơn mưa đêm tháng ba có lẽ xác thực không nên nghe.
Sáng sớm có tiếng chim hót réo rắt bên ngoài phòng.
Mèo Tam Hoa thỉnh thoảng bị tiếng chim kêu thu hút, từ trong chăn chui đầu ra, chạy tới bên cửa sổ quan sát. Ngay khi tiếng chim hót dừng lại, nàng liền chui trở về trong ổ chăn tiếp tục nằm. Mới sáng sớm cũng không biết đã chui ra chui vào như vậy bao nhiêu lần, dù sao thì ở lần đầu tiên nàng cử động Tống Du cũng đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn chưa muốn dậy nên nằm lại trên giường ngủ thêm một chút.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh, có chút lộn xộn.
"Ghi sổ ghi sổ..."
"Đã ghi sổ rất nhiều lần rồi quan nhân!"
"Ai nha chẳng qua do nợ bên thành tây ta còn chưa đòi được, trong người không có nhiều tiền, lần sau lại tới ta mang đến cho ngươi một lượt không phải cũng giống vậy hay sao?”
"Van cầu ngươi quan nhân!"
"Làm cái gì? Ta còn có thể quịt ngươi hay sao? Buông ra buông ra!"
"Quan nhân chúng ta cũng rất cực khổ..."
"Có gì cực khổ? Ngươi lại nằm không di chuyển? Ta là người động mới cực khổ đây này, buông tay buông tay…Ngươi ngay cả thuế cũng không cần đóng, ngươi còn có lý hay sao?"
Tống Du vén chăn lên, ngồi dậy.
Mang giày vào, đẩy cửa bước ra sân.
Bên ngoài cũng không có ánh nắng mặt trời, chỉ là gian phòng nhỏ kia lại quá tối tăm, nhất thời phải nheo mắt lại, khó khăn mới nhìn được vào trong viện.
Một người đàn ông cao lớn mặc y phục hơi thõng, chất vải khá tốt. Một vị ni cô trẻ hơn ni cô hôm qua một chút đang lôi kéo y phục của hắn mà năn nỉ, bên cạnh còn đứng mấy vị ni cô, có cả vị ni cô tối hôm qua trong đó. Chỉ là khi đối mặt với tên nam tử mười phần vô lại này, đa số các nàng đều tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ai ôi!"
Giữa lúc lôi kéo, nam tử kia lại đột nhiên nhìn thấy Tống Du, mắt hắn không khỏi sáng lên, nhếch miệng cười một tiếng, nói với các ni cô khác: "Công việc của các ngươi thế nhưng rất phát triển nha, ngay cả đạo sĩ cũng đến!"
Các ni cô cúi đầu không nói lời nào.
Lúc này ánh mắt của Tống Du đã dần thích ứng với ánh sáng, nhưng hắn không lên tiếng nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn người này một cách nhàn nhạt.
Thế gian có nhiều sắc thái khác nhau, cũng có trăm nghìn loại người.
Nam tử vẫn đang muốn trò chuyện cùng hắn đôi câu, cười hì hì nói: "Tiên sinh ngươi rất biết tìm chỗ đấy, ni cô nơi này còn tốt hơn các cô nương trong thành một chút".
Tống Du vẫn không trả lời hắn.
Vị ni cô tối hôm qua kia thì đem mặt nhìn về phía khác.
Lúc này, nam tử mới nhận ra có gì đó không đúng, vẻ mặt dần cứng đờ: "Ta đang nói chuyện với tiên sinh, sao tiên sinh lại không để ý tới ta? Có phải là có chút vô lễ rồi không?"
"Tiên sinh không biết nói chuyện hay sao?"
"Ngươi! Tên đạo sĩ kia! Cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Biểu cảm của nam tử thay đổi hết lần này đến lần khác.
Tống Du lại cảm xem càng thấy thú vị.
Nhìn kỹ vào các thần thái và biểu cảm của một người, kỳ thật có thể thấy được nội tâm và bản tính của hắn ta.
Tính cách của con người là cố định.
Tính cách có sự phân chia bên trong và bên ngoài, cũng có sự phân chia thật giả, có khi sẽ bởi vì thời gian, hoàn cảnh mà nảy sinh biến hóa.
Có người mặt ngoài tỏ ra cứng rắn, kì thực nội tâm hèn nhát.
Có người vờ như hung hãn, kỳ thật nội tâm yếu nhược.
Có một số người trong khi chung sống với người xung quanh đã biểu hiện ra một loại tính cách, dần dần hình thành thói quen loại tính cách đó, sau một thời gian dài, những người xung quanh hay thậm chí chính họ sẽ cho rằng đó là tính cách thật của họ, cho rằng mình vốn là người như thế. Tuy nhiên, một khi thoát ly hoàn cảnh quen thuộc, hắn sẽ lập tức lộ ra nguyên hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận