Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 131: Hành trình kỳ diệu (2)

Sáng nay Tống Du chỉ hỏi hắn phong cảnh trên bầu trời như thế nào, buổi tối hắn đã mời mình tự trải nghiệm một chuyến bay vô cùng kỳ diệu, Tống Du không nghĩ đây là trùng hợp, cũng không cảm thấy Yến Tiên mời người luôn là được hưởng đãi ngộ như thế này.
Tiểu yêu tinh không rành thế sự nhưng tình cảm lại thuần phác chân thành tha thiết, ngươi đối với hắn lòng mang thiện ý, hắn sẽ báo đáp lại ngươi bằng thiện ý càng tràn đầy.
Tống Du rất khó không thích hắn.
Lại nói đến trải nghiệm như chuyến bay tối nay, chớ nói ngàn kim, thực tế là vạn kim cũng khó có thể đổi lấy, đến bây giờ trong lòng của hắn vẫn nhớ mãi không quên.
Tống Du rất khó không cảm kích hắn.
Thế là hắn cười nói: "Vị tiểu hữu này tính cách thuần chân thiện lương, thời gian ở chung cùng ta mặc dù ngắn, nhưng trò chuyện với nhau hai lần, cũng đều rất hòa hợp, càng không phải là người vô dụng như Yến Tiên vừa nói."
"Đạo hữu không biết..."
Lão Yến tiên cười ha hả nói với hắn: "Đứa nhỏ này từ nhỏ rụt rè, nhát gan, không dám nói chuyện với người lạ, gặp người lạ liền sợ hãi, thấy đồng loại, trưởng bối, thậm chí huynh đệ tỷ muội, đều không dám nói nhiều thêm mấy câu nữa là."
" Vậy thì hắn hẳn là rất giỏi tự hòa hợp với chính mình."
"Ha ha, không nói cái này nữa..."
Lão Yến tiên khoát khoát tay: "Còn chưa mời đạo hữu uống trà, thực là vô lễ.”
Vừa dứt lời, trên bàn đã xuất hiện thêm hai tách trà còn đang đậy nắp.
Lão Yến tiên lấy trước trong đó một tách.
Tống Du liền lấy một cái tách còn lại.
Kỳ quái là, hắn vốn đang ở trạng thái hồn phách, vậy mà có thể bưng tách trà này lên như thường lệ, nhắc cái nắp lên, xích lại gần ngửi một chút, hương trà vẫn như cũ, gạt gạt lá trà ở trên, nhấp một ngụm, cũng có thể cảm nhận được rất chân thực.
"Trà ngon..."
Tống Du cười khích lệ.
Thầm thấy thật thú vị.
"Đạo hữu thích là tốt rồi." Lão Yến tiên ngừng lại, "Vừa rồi ta nghe đạo hữu tự xưng mình đến từ huyện Linh Tuyền ở Dật Châu, xin hỏi đạo hữu có phải chính là người của Phục Long Quan không?"
"Đúng là như vậy."
Tống Du cũng không quá kinh ngạc.
Các truyền nhân mỗi thế hệ của Phục Long Quan xuống núi du lịch đều cách nhau ít nhất là ba mươi, bốn mươi năm, trong thời đại tuổi thọ trung bình chỉ hơn ba mươi tuổi này, nếu nói đã qua mấy đời người thì không quá thỏa đáng, nhưng cũng đã xem như rất lâu. Ngoài ra, cũng có nhiều đời quán chủ không thích tiết lộ nguồn gốc của mình khi đi du lịch, vì vậy việc người bình thường không biết đến Phục Long Quan là thực bình thường, nhưng lão Yến Tiên ở độ tuổi này, muốn nói hắn không biết Phục Long Quan, cơ hồ là không có khả năng.
Lão Yến tiên cảm thán một câu:
"Lại là một thế hệ mới rồi sao..."
"Đúng là như vậy."
"Đa Hành Đạo Nhân là sư phụ của ngươi?"
"Vâng."
"Ta đã từng gặp nàng..."
Thần sắc trong mắt Lão Yến Tiên lộ ra sự hồi ức, dường như lão đang nhớ lại người nào đó.
Đó thật sự là một cô nương xinh đẹp, lại cũng thật sự là một người lợi hại, nàng chỉ tu Ngũ Hành linh pháp, chỉ học Ngũ Hành pháp thuật, lúc lão gặp nàng, nàng vẫn chưa tới ba mươi tuổi, mặc dù ở độ tuổi như vậy, nhưng nếu là đơn thuần đấu pháp, thế gian này sợ là ngay cả quán chủ Thiên Cung Lôi, còn có đại danh đỉnh đỉnh Kim Linh Quan cũng chưa chắc đánh trên nàng.
Thật sự là thiên chi kiêu tử [2].
Thế nhưng một thiên chi kiêu tử như vậy, đi lại trên thế gian này, lại quá mức hiền hoà, có khi thực sự là không nên.
Khi đó lão còn có một hậu nhân rất có triển vọng, cùng Đa Hành Đạo Nhân này mới quen đã thân, ngưỡng mộ không thôi, ấy vậy mà duyên phận này vừa kết, đã chậm trễ không ít việc tu hành.
Lần này cũng coi như có một bài học ——.
Tính toán thời gian, người diệt trừ thủy quỷ ở huyện Lăng Ba rất có thể là truyền nhân của Phục Long Quan, lão liền chọn một hậu nhân không thích nói chuyện với người lạ nhất đi mời hắn, để tránh chuyện chậm trễ tu hành xảy ra lần nữa.
Lão Yến Tiên liếc mắt nhìn thiếu niên kia, thấy hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, cũng mặc kệ hắn, chỉ nói tiếp:
"Thiên Toán đạo nhân là sư tổ của ngươi đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nói ra thì ta cũng may nhờ có hắn."
"Xin lắng tai nghe."
"Mặc dù chuyện đã gần trăm năm trước, thế nhưng khi đó ta cũng đã đến tuổi già rồi, nhưng cầu thần đạo mãi mà không được." Lão Yến Tiên lắc đầu thở dài, "Đúng lúc gặp được Thiên Toán đạo nhân của Phục Long Quan đang đi du lịch ngang nơi đây, hắn tính ra sau này Hủ Châu sẽ gặp tai nạn đại hạn hán, kêu ta sớm chuẩn bị. Về sau Hủ Châu quả nhiên xảy ra đại hạn hán, ta ở nơi đây che chở bách tính một phương, nhờ đó mới có càng nhiều hương hỏa, cũng xem như đã đứng vững gót chân trong giới thần đạo."
"Thì ra là thế."
Tống Du gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Cái này khó trách ——.
Điều khiển gió mưa vẫn luôn là bản lĩnh của thần đạo, muốn chỉ dựa vào đạo hạnh pháp thuật của mình bảo vệ cho một phương bá tánh trong lúc đại hạn thực sự là quá khó, lúc trước khi nghe nói, hắn còn cảm thấy kinh ngạc một chút, thầm nghĩ vị Yến Tiên này thật là bản lĩnh thông thiên. Nhưng nếu như là đã sớm chuẩn bị từ rất nhiều năm, vậy thì nghe sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều.
Lại nói đến thần đạo ——.
Tu được thần đạo kỳ thật không khó, tìm chút tín đồ là được, tuy nhiên lão Yến Tiên lưu giữ thế gian gần ngàn năm, hiển nhiên có sự khác biệt với các Dã Thần [3] khác.
Một là hương hỏa phải có lai lịch rõ ràng.
Hai là không thể bị Thiên Cung cùng triều đình diệt trừ.
Về phần vị sư tổ kia, Tống Du mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng cũng có biết đến.
Các đời quán chủ của Phục Long Quan đều bất phàm, tuy nhiên bản lĩnh đều không giống nhau, tỷ như sư phụ hắn am hiểu nhất là đấu pháp, sư tổ thì không giống vậy, ngài am hiểu nhất là tính toán thiên cơ.
Đạo danh đều là tự mình lấy.
Sư phụ hành tẩu vạn dặm, thế là lấy tên Đa Hành Đạo Nhân, sư tổ lấy tên Thiên Toán, người tính không bằng trời tính, mà ta chính là Thiên Toán, cũng rất cuồng vọng, tuy nhiên nghe nói hắn tuổi già bất hạnh, trước khi chết không được thoải mái.
"Tóm lại ta thiếu Phục Long Quan một nhân tình lớn, chưa trả được cho Thiên Toán đạo nhân, thì nên trở lại cho hậu nhân Phục Long Quan."
"Yến Tiên nói đùa."
Tống Du cung kính nói: "Ông trời có đức hiếu sinh, cứu vãn lê dân thương sinh trong lúc nước sôi lửa bỏng vốn là việc thiện, Yến Tiên cảm thấy là mình nhờ bản lĩnh tiên đoán của sư tổ ta mới chiếm được hương hỏa đi lên thần đạo, nhưng theo ta thấy phải chăng sư tổ cũng đang mượn bản lĩnh của Yến Tiên để tạo phúc một phương, thay mình tích chút công đức tạo hóa đấy thôi? Vô luận như thế nào, đây đều là chuyện tạo phúc cho sinh linh, sao có thể nói là thiếu nợ nhân tình được?"
Vừa nói, vừa nhìn về phía lão Yến Tiên.
Lão Yến tiên này đã gần đến lúc dầu hết đèn tắt, nếu chết đi, dù cho vẫn còn có thể dựa vào tín ngưỡng của bách tính huyện An Thanh mà trở thành thần linh, thế nhưng chỉ có tín ngưỡng của một huyện mà thôi, lại có thể có bao nhiêu thần thông?
Đến lúc đó hắn không còn xác phàm, đạo hạnh tan hết, lại không có triều đình sắc phong hay Thiên Cung tán thành, trở thành Dã Thần trong núi, sao còn có thể thoải mái như bây giờ?
Coi như Thiên Cung triều đình đều mặc kệ, lại có thể tồn tại thêm bao lâu?
Ngay cả Xích Kim Đại Đế hai trăm năm trước cũng đã không còn, hai trăm năm sau, dân chúng nơi đây ai còn nhớ đến có một Yến Tiên?
Tống Du cảm thấy hắn sợ là còn có mong muốn điều gì khác nữa.
Chú thích:
- Giải thích từ Dã Thần: ở nơi nói đến các vị thần nhỏ lẽ tự phát nhờ được chút hương hỏa của người dân mà thành thần, không có triều đình sắc phong hay Thiên Cung tán thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận