Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 618: Duyên phận không nên cưỡng cầu (1)

Minh Đức năm thứ hai, vào đầu xuân, Âm Dương Sơn huyện Linh Tuyền.
Lão đạo nhân ngồi ở bên cửa sổ, lá thư gửi hai ngày trước được đặt trên bàn, trong hai ngày này, nàng cũng là đọc đi đọc lại.
Chỉ biết là hồi âm như thế nào, nhưng trong lòng do dự.
Nghĩ hồi lâu, mới tìm đến giấy bút.
Cúi đầu bắt đầu viết.
"Ta biết được ngươi đến từ một thế giới khác.
"Ta không biết được đó là một thế giới như thế nào, ta đoán ở trong lòng ngươi, nhất định đặc sắc hơn rất nhiều so với thế giới này. Có lẽ trong thế giới kia, có những thứ ngươi không buông bỏ được, có nơi mà ngươi cảm thấy bình yên, vì vậy mới không muốn rời đi..
"Ngươi cảm thấy thế gian này không thú vị, ngươi cảm thấy cuộc sống khổ sở, ngươi cảm thấy thế nhân ngu muội, thật ra thế giới này cũng đầy rẫy những điều tối tăm ngu ngốc, nhưng chờ đến khi ngươi nhận được phong thư này, chắc hẳn đã là mấy năm về sau, đường núi đường thủy đều không dễ đi, đến lúc đó ngươi cũng đã gặp không ít phong cảnh tuyệt thế rồi phải không?
"Đại khái ngươi cũng đã biết, cái thế gian âm u này thực sự không kém phần màu sắc so với nơi mà ngươi đến, cuộc sống khổ sở có lẽ là thật, bách tính ngu muội có lẽ là thật, thế sự tối tăm có lẽ cũng là thật, nhưng nếu như chỉ có bởi vì như thế mà cảm thấy bọn họ một chút hạnh phúc cũng không có, cảm thấy thế gian này không đáng giá chút nào, thực tế đó là một loại ngạo mạn.
"Có lẽ thế nhân xác thực ngu dốt, nhưng ở bên trong thân thể bọn họ, trái tim kia lại cùng với ngươi và ta đều cũng không có gì khác biệt.
"Dù cho ta chỉ là một người qua đường, sau khi ngắm nhìn cảnh đẹp, cuối cùng cũng phải chọn một nơi để sống tự tại, không bằng hòa mình vào thế giới, khi đó ngươi cũng có mấy phần cảm ngộ rồi!”
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng gió vang lên.
"Phạch phạch phạch...!”
Một con chim sáo đen nhánh bay tới.
Lão đạo, tay cầm bút, nhẹ nhàng dừng lại, không quay đầu hỏi:
"Khách nhân đã đi chưa?"
"Đã rời đi!”
"Mọi việc đã được giao phó chưa?"
"Ta đã nói với bọn họ, thân thể ngươi càng ngày càng kém, chỉ sợ đại nạn đến gần, để bọn hắn sang năm đừng đến. Đợi đến hai mươi năm sau, khi tiểu tử kia trở về, lại đến!”
"Vẫn là ngươi biết nói chuyện!”
"Muốn ta đem thư đưa cho hắn không?"
"Chờ đến khi ta chết lại đưa đi!”
"Ngươi...!”
"Có chuyện gì sao?"
Lão đạo cầm bút, nhìn lá thư trước mặt.
Nếu nàng thật sự sợ chết, thì cái chết cũng không có cơ hội làm tổn thương được nàng?
Chỉ là giờ này khắc này ngồi ở nơi đây, cầm bút nhìn lá thư mà mình viết xuống, trước mắt không khỏi có một trận mơ hồ, không khỏi liền nhớ tới đồ nhi kia của mình, nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới sư phụ của mình.
Năm đó mình cũng thanh xuân tuổi trẻ, tại bên trong đạo quán này chơi đùa, cũng chỉ là một tiểu nữ hài, thời điểm xuống núi chu du, cũng chỉ là một nữ đạo trẻ tuổi mà thôi, ngay lúc đó mình lại nơi nào nghĩ tới, mình cũng có lúc tóc hoa râm ngồi ở phía trước cửa sổ vì đồ nhi xuống núi của mình viết một lá thư như vậy.
Lão đạo đột nhiên liền cảm nhận được tâm tình của sư phụ mình năm đó.
Lắc đầu mỉm cười, lão đạo lại nói với chim sáo sau lưng:
"Chờ ta chết, nhớ kỹ đem ta chôn cất ở bên cạnh sư phụ ta, ta rất nhớ ông ấy!”
Nhẹ nhàng, như một trò đùa.
Chim sáo không có trả lời.
Lão đạo cũng không quan tâm, đặt bút tiếp tục viết.
"Từ trước đến nay không quản được ngươi, cũng mặc kệ ngươi, chỉ nguyện ngươi có thể đi đến nơi ngươi an tâm, bất luận đó là nơi nào, nơi đó tự có tu hành, lại tự có tự tại!”
Thổi một hơi, lá thư tự khô.
Sau đó xếp nó lại, để vào trong hộp, mặc cho thời gian khiến cho từ từ ngả vàng.
Phía bắc Việt Châu, đạo nhân đột nhiên mở to mắt.
Thì ra chỉ là một giấc mộng...
Đạo nhân lắc đầu, thấy mình còn duy trì tư thế khoanh chân ngay tại chỗ, liền càng thấy buồn cười.
Ngẩng đầu nhìn ra phía xa, bầu trời đêm vẫn như cũ trong sáng, không có bất kỳ tung tích thần điểu gì, toàn bộ rừng rậm yên lặng như tờ, chỉ có đống lửa bên cạnh cháy lên tạo ra âm thanh đôm đốp.
Đạo nhân đưa tay thêm vào mấy cây củi.
Mèo con núp ở phía trước bắp chân của hắn, che kín bằng thảm lông cừu, cùng hắn sưởi ấm lẫn nhau, cũng không biết có ngủ hay không, phát giác được động tĩnh của hắn, nàng mở mắt ra, nhô đầu ra nhìn về phía hắn.
"Không có việc gì...!”
Giọng nói của Tống Du bình tĩnh, kéo tấm thảm lông cừu, lại che cho nàng:
"Chỉ là nằm mơ mà thôi!”
"Mơ thấy cái gì?"
Mèo Tam Hoa với thanh âm thật nhỏ, từ bên dưới thảm lông cừu truyền đến, liền trở nên càng nhỏ hơn.
"Khó mà nói!”
"Vậy thần điểu đã tới chưa?"
"Còn không có!”
"Nó có lẻ đã trốn chạy đi không?"
"Hẳn là sẽ không!”
"Đạo sĩ ngủ một chút, Tam Hoa nương nương sẽ đến trông coi nó!”
Mèo Tam Hoa nói, rồi bò ra khỏi tấm thảm lông cừu, muốn trườn ra bên ngoài.
"Không có việc gì!”
Đạo nhân cũng nhỏ giọng nói với nàng, giống như là sợ nhiễu yên tĩnh của đêm khuya tĩnh lặng:
"Nếu thật sự có thần điểu bay qua, ta sẽ cảm nhận được!”
"Ngươi đã ngủ rồi!”
"Đúng vậy a!”
"Đều nằm mơ!”
"Đúng vậy a!”
"Vậy làm sao ngươi biết?"
"Ta rất lợi hại!”
Mèo con chỉ chui ra một cái đầu, quay trở lại nhìn anh với vẻ nghi ngờ, hai con mắt căng tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là thanh tú cực kỳ xinh đẹp, nhìn hắn vài lần, lúc này mới nửa tin nửa ngờ đem đầu rụt về lại.
Thế giới lập tức an tĩnh trở lại.
Mùa đông phương bắc, thật sự rất lạnh.
Dù cho Tống Du đệm lớp lông cừu, phủ lên tấm chăn lông cừu, cũng vẫn là rất lạnh, nếu bên cạnh có một chậu nước, sợ là đã sớm đông thành băng. Vị trí ấm áp nhất chỉ có hai cái, một là đống lửa bên cạnh đang cháy phát ra âm thanh đôm đốp từ lúc này sang lúc khác, hai chính là mèo Tam Hoa cùng ngủ sát bên bắp chân, nhiệt độ cơ thể mèo cao hơn của người, mà lạnh từ dưới chân lên, đạo nhân không chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người nàng truyền đến, làm mình ấm áp, cũng có thể cảm nhận được nàng hô hấp dẫn tới thân thể chập trùng, có thể làm lòng mình yên tĩnh.
Thêm nữa thanh âm đống lửa đang cháy, nó thực sự khiến mọi người chìm vào giấc ngủ.
Cách đó không xa chim yến trên nhánh cây rụt cổ lại, cũng là hơi híp mắt lại, thời khắc để ý đến bầu trời phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận