Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 664: Không cẩn thận sẽ bị bỏ lỡ (1)

"Thật là một con hổ lớn!"
"Đúng vậy a...!”
"So với những con hổ khác đều lớn hơn!"
"Đúng vậy a...!”
"Chuyện này có được hay không...!”
"Điều này không được!”
Tống Du cúi đầu nhìn con mãnh hổ to lớn kia.
Tam Hoa nương nương liền đứng ở bên cạnh.
Nghĩ đến cái xác hổ này chính là của con hổ vua trong núi mà người dân dưới núi thường nhắc đến, so với con hổ khổng lồ này, cả hai hình bóng đều trở nên rất nhỏ bé.
So với con trâu con hổ này còn lớn hơn, một kiếm đâm xuống, nếu như tìm vị trí không đúng, chỉ sợ một mặt đều đâm đến tận chuôi kiếm, mặt khác còn không có chọc thủng ra, móng vuốt dài hơn so với con dao găm và rộng hơn so với chiếc rìu, có lẽ người trong giang hồ võ nghệ cao cường có thể chém yêu chém quỷ, nhưng với con hổ vương này, cũng không phải sức lực của phàm nhân giang hồ bình thường có thể đối kháng được với nó.
Tuy nhiên, lúc này, trên người con hổ khổng lồ đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ do kiếm gây ra, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Khó có thể tưởng tượng trước đó kiếm khách muốn giết chết nó đã phí bao nhiêu công phu, từ hang hổ đánh tới nơi này, một đường đều là một mảnh hỗn độn, cuộc chiến đấu kia lại kịch liệt cỡ nào, sau khi giết chết nó mình lại thụ thương nặng cỡ nào.
Xét theo thời gian, hắn nên ở trên núi rất nhiều ngày.
Nhưng mà hắn ta vẫn giết nó mà không hề do dự.
Thư đại hiệp thật sự có bản lĩnh, và hắn đã làm đúng những gì ban đầu mà hắn đã nói với người lính thủ thành ở cổng thành: "Đợi đến khi hắn rời đi, hổ yêu liền bị diệt trừ”.
Chỉ là nghĩ rằng sau khi đánh bại được vua hổ, hắn cũng sẽ bị thương rất nặng, thế là không có dư lực lại đối phó hổ yêu cùng với sơn hổ khác trong núi, cũng không quay lại huyện Kim Hà thông báo quan lại bách tính trong thành, chỉ kéo lấy thân thể trọng thương rời khỏi nơi này, có lẽ là về Vụ Sơn, cũng có lẽ là đi huyện Cập Nghiễn.
Đồng thời Tống Du cũng có thể phát giác ra được, con mãnh hổ khổng lồ này bất luận là hồn phách hay là linh vận, đều đã không còn tồn tại.
Xác nhận sau khi bị kiếm khách giết chết, trên thân kiếm Thiên Lôi ngay lập tức liền quét sạch những thứ này, dù cho không có tiêu diệt sạch sẽ, thì theo thời gian cũng dần dần bị hao mòn, tự nhiên cũng không có cách nào thu vào lá cờ được nữa.
Chỉ có thể nói không hổ là từ bên trong thiên lôi lĩnh ngộ kiếm đạo.
“Tốt...!”
Lão hổ tuy có chi danh Sơn Quân, tuy nhiên tính cách thực tế quá tàn bạo, không có khí độ của bậc quân vương, nghe nói hổ yêu nếu muốn trở thành Sơn Quân chân chính, tiếp cận tồn tại như một Sơn Thần, đạo hạnh tăng trưởng vô hạn, đầu tiên là phải vượt qua tàn nhẫn và ngang ngược bên trong thiên tính mới được. Nếu không thì quá độc tôn một mình ta, tàn sát thành tính, dù cho ngẫu nhiên đắc đạo thành tinh, cũng bất quá chỉ là một Ma vương mà thôi, rất khó trở thành một thân bá khí.
Đây chính là nguyên nhân vì sao có rất ít hổ yêu cường đại.
Sự cân bằng và vẻ đẹp của thế giới cũng nằm ở đây.
Ngoại trừ con người ra, những sinh vật càng cường đại và càng đỉnh phong, thì số lượng liền càng ít, đắc đạo thành tinh cũng càng ít.
Lão hổ chưa thành tinh, đã có thể chém giết yêu quái trên núi, một khi thành tinh, thì càng đáng kinh ngạc hơn. Tuy nhiên, đầu tiên số lượng lão hổ càng ít, bình thường mà nói, trong một khu rừng núi rộng lớn chỉ có thể có một con hổ núi chiếm cứ, số lượng càng cách xa hơn so với những sinh vật nhỏ yếu kia, hổ thành tinh tự nhiên cũng còn lâu mới nhiều được như dê, bò hay chuột yêu. Thứ hai hổ yêu bản tính ngang ngược, nếu như sau khi thành tinh mà không thay đổi, ở trong thái bình thịnh thế cũng rất khó mà sống lâu.
Tống Du không khỏi lại nghĩ tới mấy năm trước lúc vừa xuống núi, vừa mới tiến vào Hủ Châu gặp phải con hổ yêu sắp thành tinh kia.
Không biết nó hiện tại như thế nào, lại có tạo hóa gì.
Nhìn hồi lâu, đạo nhân mới thu hồi ánh mắt.
Tiểu nữ đồng thì đứng ở bên cạnh, ngửa đầu nhìn về phía hắn:
"Vậy chúng ta còn có thể tìm được Thư mỗ không?"
Trên mặt Đạo nhân cũng có mấy phần tiếc nuối.
"Sợ là đã bỏ lỡ!”
"Bỏ lỡ...!”
"Đúng vậy a!”
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
"Tam Hoa nương nương không phải muốn trừ hổ sao?"
"Đúng a...!”
Tiểu nữ đồng gật gật đầu, lại tiếp tục ngửa đầu hỏi:
“Sau khi trừ xong lão hổ thì sao?"
"Thì nên xuống núi vào thành, thông báo cho quan lại và dân chúng, ác hổ trong núi đã bị diệt trừ. Người tiêu diệt con hổ đó là một kiếm khách tên là Thư Nhất Phàm!”
Tống Du dừng lại, cúi đầu nhìn nàng:
“Mà tiêu diệt ngoại trừ con hổ vương ra còn có đám hổ yêu cùng với ác hổ khác, là do một đạo sĩ mèo tên là Tam Hoa nương nương!”
"Đạo sĩ mèo!”
"Đúng vậy!”
"Tam Hoa nương nương đã trở thành một đạo sĩ mèo!”
"Đúng vậy!”
"Sau đó lại đi đâu đây?”
"Rời khỏi Quang Châu về phía tây, trở về Trường Kinh!”
"Vậy chúng ta còn có thể gặp lại Thư mỗ không?"
"Nào ai biết được...!”
Đạo nhân không khỏi nở ra một nụ cười.
Trời đất rộng lớn, người lại nhỏ bé, bỏ lỡ tựa như là một chuyện thường gặp - nếu không để ý hoặc không cẩn thận, liền sẽ bỏ lỡ.
Nếu vô tình bỏ lỡ sẽ khó có thể gặp lại được.
Mỗi một cố nhân nào đều hẳn là gặp phải dạng này.
Nếu may mắn, có lẽ trong tương lai vài năm tới, vào một thời điểm không tưởng, ở một nơi không ngờ tới, bất ngờ gặp được ai đó, tự nhiên chính là một phen kinh hỉ.
Nếu không may mắn, thì cuối cùng sẽ không gặp được.
Vẻ đẹp của duyên phận, cũng đến từ sự khó nắm bắt của nó.
Cũng may Tống Du là một đạo sĩ giả.
Đạo sĩ có đạo quan riêng của mình.
Đạo sĩ có thể di chuyển, đạo quan không thể.
Cũng có thể sẽ vào mười mấy năm sau, đạo nhân kết thúc chu du thiên hạ, trở lại đạo quan, một ngày nào đó sẽ có người tới gõ cửa, vừa mở cửa ra, chính là một người quen thuộc những khuôn mặt đã có chút thay đổi, hành lễ với hắn, và nói là cố nhân đã từng gặp nhau, năm đó sau khi từ biệt, rốt cuộc không thể gặp nhau, tính lấy thời điểm hắn về đạo quan, nhớ kỹ địa chỉ của đạo quan, thừa dịp trong lòng còn mong nhớ, thừa dịp còn có thể đi lại được, hoặc là thừa dịp bởi vì chuyện gì đó phải đi tới Dật Châu một chuyến, thế là đến đây thăm hỏi.
Khi đó đạo nhân nhất định sẽ mở cửa nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận