Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 333: Công chúa và nhạc công (1)

Rửa mặt một phen, đạo nhân đã nằm lên giường.
Mèo con thì đứng ở trên bàn trà bên cạnh cửa sổ, khi thì quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ một chút, khi thì quay đầu nhìn đạo nhân trên giường một chút.
"Tam Hoa nương nương đi ngủ sớm đi!”
"Hôm nay người kia chính là Hoàng đế sao?"
"Đúng vậy a, hắn là Hoàng đế!”
Đạo nhân nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn màn đêm, nói với nàng:
"Năm đó nếu Tam Hoa nương nương có hắn sắc phong, liền có thể một mực trở thành một con mèo thần ở bên cạnh Kim Dương Đạo, không cần lo lắng bị bắt. Cũng sẽ không giống như bây giờ đi theo ta bốn phía phiêu bạt vô định!”
"Dạng này rất tốt!"
Mèo con nhất thời quay đầu lại nói.
Đạo nhân không khỏi lộ ra nụ cười.
Năm đó mèo Tam Hoa cũng không phải nghĩ như vậy.
Bất tri bất giác, đã trôi qua rất lâu.
"Đạo sĩ!”
"Ừm?"
"Về sau còn sẽ có người đến tìm Tam Hoa nương nương bắt chuột không?"
"Đương nhiên có!”
Đạo nhân nằm không nhúc nhích, chỉ có âm thanh truyền đến:
“Mà về sau sẽ không có người có ý đồ xấu. Tuy nhiên Tam Hoa nương nương vẫn là nên học được như thế nào ở chung với mọi người. Không chỉ là lấy thân phận một con mèo ở chung với người, cũng là lấy một con yêu tinh, lấy thân phận một người ở chung với người!”
"Tam Hoa nương nương sẽ nỗ lực!”
"Tam Hoa nương nương đêm nay muốn đi ra ngoài bắt chuột sao?"
"Đêm nay no bụng rồi!”
"Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi!”
"Muốn hấp thu tinh hoa của mặt trăng!”
"Đêm nay không trăng!”
"Đúng nga..!”
Mèo con lúc này mới quay người nhảy về trên giường, bò và bò, ở trên chăn bên eo đạo nhân tìm vị trí làm ổ, chuyển chuyển thân thể, làm cho ổ dễ chịu một chút, liền nhắm mắt lại.
Đạo nhân cũng sớm nhắm mắt lại.
Sát vách truyền đến một chút động tĩnh.
Không biết vị này nữ hiệp ở Trường Kinh làm cái gì, chỉ biết nàng đối với động tĩnh to nhỏ bên ngoài và bên trong thành Trường Kinh đều rất rõ ràng, rất nhiều chuyện sáng sớm mới phát sinh, ban đêm khi trở về nàng cũng đã nghe nói qua. Ngay cả những điều mà nàng thường không thể nghe thấy, chỉ cần nàng đi nghe ngóng, cũng rất dễ dàng có thể được đến kết quả.
Đó hẳn là công việc của nàng ở Trường Kinh.
Vì quý nhân làm việc.
Chỉ là nàng đến Trường Kinh, tựa như cũng không chỉ là nghĩ đến vinh hoa phú quý đơn giản như vậy.
"Thú vị!”
Đạo nhân ổn định lại tinh thần, nhập mộng mà đi.
...
Trong phòng điểm rất nhiều ánh nến, tỏa ra một mùi thơm êm dịu, đèn lồng hình vuông bên trên viết thi từ, tấm màn lụa trắng gập được tầng tầng lớp lớp, đèn đuốc sáng ngời cũng biến thành mông lung, chiếu rọi ra bóng người bên trong.
Hai người ở trước bàn cờ ngồi đối diện.
Một người ung dung hoa quý, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng không tệ, nhưng cũng có nếp nhăn, cầm trên tay chính là cờ trắng.
Một người toàn thân áo trắng, diện mạo so với Thiên Tiên, cầm cờ đen.
Sau lưng còn có một thị nữ đứng hầu.
Âm thanh đánh cờ liên tiếp.
Nữ tử ung dung hoa quý mở miệng nói ra:
"Đến Trường Kinh mấy năm, lại cảm thấy ngươi càng phát mỹ mạo!”
"Dung mạo Vãn Giang chưa từng thay đổi, có lẽ là đến Trường Kinh lâu, cùng người Trường Kinh càng lúc càng giống!”
"Có khi ta thật sự muốn thuê người đi tìm những thứ đan dược theo như đồn đại có thể bảo vệ thanh xuân mãi mãi, đáng tiếc a, ngay cả người ăn vàng như ngươi, cũng không thể làm cho thanh xuân ta lại xuất hiện!”
"Công chúa có toan tính lớn, như thế nào lại nhiễm những tiểu đạo này!”
"Ngươi ngược lại thanh tỉnh. Nhưng ngươi có thanh xuân mãi mãi, không thể hiểu rõ, nữ nhân vì dung nhan bất lão, đều có thể hi sinh cái gì!”
Công chúa lắc đầu:
“Đáng tiếc hai đệ đệ của ta không có thanh tỉnh như ngươi, vì thanh trừ hết thủ hạ của ta, lại sai sử yêu quái làm loạn, cũng không biết là người phương nào gây nên, được người nào chỉ điểm... Ha ha, muốn làm Hoàng đế của bách tính trong thời thái bình, sao lại có hành vi như vậy?"
"Lời nói của Công chúa rất đúng!”
"Đoạn thời gian trước ngươi và ta thảo luận, Thành Hoàng Trường Kinh vì sao đột nhiên thanh tỉnh, trở nên cần mẫn, ngươi có thể tra ra nguyên do?"
"Công chúa thứ tội, tạm thời chưa có tin tức!”
"Không sao!”
"Thành Hoàng lười biếng đã lâu, sớm muộn sẽ ngộ ra, này không phải con đường lâu dài. Tuy nhiên, lúc này hắn đã tỉnh táo, can thiệp vào tranh chấp giữa các hoàng tử, cho dù là một vị thần, hắn cũng phải có chút can đảm!”
Nữ tử nắm lấy một con cờ nhìn chằm chằm bàn cờ tìm kiếm chỗ đặt cờ, đồng thời nói:
“Nếu không phải có người hứa lấy lợi dụ, chính là có cao nhân đốc xúc, Thiên Cung nhiều năm như vậy đều không quản, hẳn là cũng sẽ không quản!”
"Nói cực phải!”
Công chúa ngữ khí rất thong dong.
Vãn Giang cô nương giương mắt liếc một cái, nhoẻn miệng cười, tựa như ánh nến cũng mờ đi mấy phần:
"Nghe như thế, công chúa giống như có người tuyển?"
“Thời điểm cuối mùa xuân, kinh thành trời ban điềm lành, Linh Vũ Trạch bị vạn vật bao phủ, ngươi còn nhớ đến?"
"Nhớ kỹ!”
"Mấy ngày trước đây sự tình phủ Thái úy, ngươi có nghe nói?"
"Nghe nói!”
Vãn Giang cô nương híp híp mắt, nhớ tới ngày ấy gặp nhau trên Trường Sơn, về sau thoáng nhìn ở Hạc Tiên Lâu, mà tên cao nhân tu đạo trong lời đồn kia trừng trị nhi tử nhà Thái úy, cũng mang theo một con mèo Tam Hoa.
"Trong đó có liên hệ?"
"Ta cũng không biết!”
Công chúa lấy cờ, cũng nhíu mày lại:
"Bất quá đêm hôm nay, Bệ hạ mời một đạo nhân tiến cung, cùng Quốc sư, tướng quân Trần Tử Nghị đơn độc tại An Nhạc Cung uống rượu dạ đàm, còn cố ý căn dặn phi tần trong cung cùng với thái giám cung nữ không được đến đó đi loạn, miễn cho gây nhiễu thanh tịnh trong cung, nghe người ta nói, vị đạo nhân kia cũng dẫn theo một con mèo Tam Hoa!”
"Bên cạnh Bệ Hạ cũng có tai mắt của công chúa a!”
"Thế thì không có!”
Công chúa nói:
“Tuy nhiên hoàng cung chỉ lớn có ngần ấy, xảy ra chuyện gì, nơi nào lại giấu giếm được ai?"
"Thì ra là thế!”
"Thế ngươi có biết Trường Kinh khi nào đến một cao nhân như vậy?"
"Tạm thời không biết!”
Nữ tử trả lời mười phần thản nhiên.
"Đi thăm dò một chút!”
"Vâng!”
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Đã là ba canh!”
"Muộn như vậy sao!”
"Công chúa muốn trở về sao? Hay là muốn nghỉ ngơi ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận