Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 275: Vãn Giang cô nương trong truyền thuyết (1)

"Đạo sĩ, hôm nay ăn tết hả?".
Thẳng đến khi về nhà, mèo Tam Hoa vẫn chưa kịp phản ứng, nhảy lên cái bàn, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn chằm chằm đạo nhân.
"Không phải. ".
"Vậy tại sao ban đêm mà người ta không ngủ?".
"Vẫn là muốn ngủ, chí ít đại đa số người vẫn muốn ngủ. ".
Đạo nhân kiên nhẫn trả lời, "Chỉ là về nhà hơi trễ. ".
"Tại sao phải chạy lên trên đường?".
"Ban đêm Dật Đô cũng có người đi đường. ".
"Đó là Dật Đô. ".
"Nguyên lai Tam Hoa nương nương phân rõ Dật Đô khác Trường Kinh. ".
Tống Du lộ ra vẻ vui mừng.
"Tam Hoa nương nương rất thông minh. ".
"Chuyện thế nhân đều biết, không cần cường điệu nhiều lần. ".
"Chuyện thế nhân đều biết ! ".
"Đúng vậy. ".
"Vậy những người này buổi tối hôm nay ra ngoài, sẽ không bị cấm quân đi trên đường bắt à?".
Mèo Tam Hoa tiếp tục hỏi.
"Trước kia bởi vì Trường Kinh thành có yêu quỷ náo, cho nên mới không cho phép người ra ngoài vào ban đêm, hiện tại yêu quỷ bị bắt xong, tự nhiên có thể ra ngoài, cũng sẽ không bị bắt. ".
Tống Du cũng chăm chú đáp, lại hỏi, "Tam Hoa nương nương cảm thấy người có thể ra ngoài chơi ban đêm mới tốt, hay là người không thể ra ngoài, chỉ có mèo có thể đi ra mới tốt?".
"Cái nào cũng tốt. ".
"Cái nào cũng tốt. ".
"Buổi tối cá ăn thật ngon!".
"So với cá sống thì cái nào ăn ngon hơn?".
"Đều ngon. ".
Mèo Tam Hoa dừng một cái, lại nhìn chằm chằm đạo nhân hỏi, "Có phải Tam Hoa nương nương ăn nướng chín thịt đun sôi càng giống người hơn không?".
"Đúng. ".
Đạo nhân cũng dừng một cái, vừa cười đáp: "Tuy nhiên Tam Hoa nương nương chỉ cần là chính mình là được. ".
"Đúng thế. ".
Đạo nhân lên lầu, mèo Tam Hoa cũng đi theo lên lầu.
Đạo nhân ngồi trên ghế dài ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, mèo Tam Hoa cũng đi theo nhảy lên ghế dài, lại nhảy đến trên bàn trà ngồi xuống, khi thì chằm chằm bên ngoài một chút, khi thì chằm chằm đạo nhân một cái.
Dù trong phòng đã đen nhánh, nhưng ngồi ở phía trước cửa sổ, vẫn có thể trông thấy Trường Kinh thành bên ngoài khác biệt với đoạn thời gian trước.
Tối nay đèn đuốc sáng ngời hơn rất nhiều.
Nếu giờ phút này hóa thành chim én, bay lên không trung, Trường Kinh thành trong mắt chắc là đèn đuốc khắp nơi.
Đạo nhân lộ ra ý cười.
Cuộc sống về đêm cùng chợ đêm, đã là một loại cách sống, cũng là một loại thái độ về sinh hoạt.
Thời đại này phát đạt tự nhiên kém xa hậu thế, vật liệu phong phú cùng mọi người kiến thức đều kém xa hậu thế, giống như đèn đuốc ban đêm trong thành, dù là từng nhà đều có một đôi đèn lồng, những ánh sáng này tụ lại cũng còn kém rất rất xa đèn đường hậu thế, đèn lồng lớn trước tửu lâu, cửa hàng trên đường cũng thua xa hậu thế, nhưng thái độ của mọi người về sinh mệnh, về sinh hoạt lại khác biệt không nhiều.
Ầm một tiếng.
Tống Du mở ra nắp bình, luồn đũa vào trong, cẩn thận kẹp một chút cải bông ra.
Cây cải màu xanh biếc đã không còn xanh tươi, màu vàng cũng không còn sáng rõ, cũng trở nên mềm hơn, ngoài ra biến hóa cũng không lớn. Lúc ấy khi ở huyện Nam Họa ăn, trời đã tối, Tống Du nhất thời cũng không nhìn ra khác lúc trước ở chỗ nào, chỉ kẹp ra trước để nhỏ giọt cho khô nước.
Thuận tiện kẹp một chút bỏ vào trong miệng.
"Ừm... ".
Ngược lại không có đắng.
Đã đạt tới yêu cầu thấp nhất.
Vị muối cũng còn phù hợp.
Tốt xấu gì cũng sinh hoạt trên Âm Dương Sơn hai mươi năm, còn chiếu cố một lão thái thái không thể tự lo liệu sinh hoạt, cơ bản thì hàng năm đều làm không ít đồ chua, vẫn có thể nắm rõ vị mặn.
Tuy nói lần đầu thưởng thức, cảm giác vẫn không có nhẹ nhàng khoan khoái như ở huyện Nam Họa ban đầu, nhưng có thể gọi là không tồi.
"Không tệ. ".
Quay đầu thoáng nhìn, thấy mèo con ở bên cạnh nghiêm túc nhìn, thế là cũng kẹp một miếng trên tay, đưa cho nàng nếm.
Mèo Tam Hoa hiện tại không có kẹn chọn, cho đồ liền ăn.
Nhai hai cái, liền nuốt xuống.
"Ăn ngon không?".
Tống Du cười hỏi nàng.
"Không biết. ".
Mèo Tam Hoa thành thật trả lời, lập tức ngửa đầu nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn đồ chua, trong mắt tràn đầy ham học hỏi: "Để đồ ăn ở bên trong cái bình này liền sẽ biến thành loại vị này hả?".
"Kém không nhiều. ".
"Không hư sao?".
"Không hư. ".
"Thế có thể ngâm con chuột không?".
Xem ra mèo con cũng muốn nỗ lực trải nghiệm sinh hoạt tốt hơn.
"Chỉ sợ không được. ".
Mèo con nghiêng đầu một cái, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đang chờ nàng muốn hỏi một câu vì cái gì, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa, thế là nàng cùng đạo nhân đều quay đầu nhìn lại.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đã ngừng.
Trên xe ngựa có một phụ nhân ăn mặc lộng lẫy đi xuống, đang đứng ở cửa ra vào, bên người có xe phu, cũng có nha hoàn, đợi Tống Du tiến lên làm lễ chào nàng, nàng cũng lập tức đáp lễ.
"Mời đến!".
"Đa tạ tiên sinh. ".
Phụ nhân không dám khinh thường, "Nghe nói tiên sinh có bản lĩnh trừ tà hàng ma?".
"Tại hạ từ nhỏ tu đạo, giỏi về hàng ma. ".
Tống Du tùy ý nhìn trang phục của vị phu nhân này cùng nha hoàn, hỏi: "Ta nghĩ phu nhân là nhà giàu sang ở thành Đông, không biết làm sao tìm được nơi này của tại hạ?".
"Vài ngày trước trong phủ đang cần tìm người làm vườn chăm sóc hoa cỏ, tìm một vị chuyên môn quản lý hoa cỏ giúp đỡ, nghe người làm vườn kia nói, hắn trước đây ban đêm đã từng gặp được yêu quỷ, trúng tà, kết quả có một vị tiên sinh vừa tới Trường Kinh đến giúp, chỉ thổi một hơi đã chữa khỏi cho hắn, tựa như thần tiên. ".
Phụ nhân nói xong, lại thi lễ, đưa mắt đánh giá sự vật trong phòng, "Thiếp thân chuyên tới để tìm kiếm tiên nhân. ".
"Tiên nhân không dám nhận. ".
"Dù cho không phải tiên nhân, cũng nhất định là cao nhân, nếu có thể giải ưu cho thiếp thân, tất có thâm tạ. ".
"Mời ngồi xuống nói. ".
"Ta sẽ không khách khí... ".
Trong phòng tự có cái bàn, đạo nhân cùng phụ nhân ngồi đối diện nhau, trong thoáng chốc giống như những cửa hàng trừ tà ma khác ở trong thành Đông.
Xa phu chờ ở bên ngoài, nha hoàn thì đứng bên người.
"Không biết phu nhân có ưu sầu gì?".
"Tiên sinh đã mới tới Trường Kinh không lâu, có biết Trường Kinh có một tửu quán, gọi là Hạc Tiên Lâu, chủ nhân Hạc Tiên Lâu cũng là vị nhạc công, tên là Vãn Giang cô nương?".
"Có nghe nói. ".
"Tiên sinh có thể đi vào Hạc Tiên Lâu này?".
"Không dối gạt phu nhân, nghe nói Vãn Giang cô nương có cầm nghệ được mọi người tôn sùng là một trong Trường Kinh Thập Tuyệt, tại hạ vẫn muốn tới kiến thức một chút, tuy nhiên bởi vì đủ loại nguyên nhân, chưa thể toại nguyện. ".
"Tiên sinh còn có chút hiểu biết về Vãn Giang cô nương?".
"Hiểu biết không nhiều. ".
Tống Du thành thật trả lời, "Chỉ nghe người kể chuyện trong trà lâu nói qua. ".
"Không biết người kể chuyện trong trà lâu lại nói thế nào?".
"Trà lâu người kể rằng... ".
Người kể chuyện trong trà lâu thường có chỗ khoa trương.
Nói những cô nương Thanh Hồng viện cùng Lê Hoa Viên ở Trường Kinh là một tuyệt, Vãn Giang cô nương là một tuyệt khác.
Nữ tử trong Thanh Hồng viện cùng Lê Hoa Viên vừa xinh đẹp lại đa tài, năng ca thiện vũ, lại biết cầm kỳ thư họa, trong đó đa số cô nương dù không lấy sắc hầu người, chỉ cần hữu duyên có tài, có lẽ cũng có cơ hội âu yếm. Nghe nói từng có văn nhân tài hoa cái thế đi vào Thanh Hồng viện, không thu chút xu bạc, các cô nương tự nguyện nuôi hắn.
Vãn Giang cô nương thì không giống, nàng là người có cầm nghệ nổi danh nhất Trường Kinh.
Lấy cầm nghệ nổi danh, quả thật phong nhã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận