Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 306: Vũ Quan và bức họa (2)

Tiểu nữ đồng quả nhiên đã chuyển dời sự chú ý, ánh mắt liếc về phía giấy bút, nhìn không ra ý nghĩ trên mặt, nhưng không có đưa tay đón, mà chính là nói ra một cách giòn tan:
"Giấy phải bỏ tiền!"
"Không sao!"
Đạo nhân sờ sờ đầu nữ đồng:
"Có lẽ nó lại bởi vì Tam Hoa nương nương viết chữ mà trở nên trân quý hơn!"
"Nghe không hiểu!"
"Cứ thử đi!"
"Nha...!"
Tiểu nữ đồng chần chừ tiếp nhận bút lông.
Chiếu vào dáng vẻ đạo nhân dạy nàng, cầm cán bút, cúi đầu nhìn giấy trên bàn, học theo dáng vẻ đạo nhân ở trên nghiên mực chấm mực, vừa cẩn thận quẹt mực, cẩn thận đặt bút.
Bốn chữ lớn rơi vào trên giấy.
Tam Hoa nương nương.
Tính không được đẹp mắt, nhưng cũng xem như tinh tế, nương theo đó bắn tung tóe ra mười cái điểm đen to to nhỏ nhỏ.
Viết xong nàng liền bận bịu thu bút, không dám viết nhiều.
"Rất tốt! Tam Hoa nương nương tuổi còn nhỏ, mới học không lâu, lần đầu đặt bút, đã có phong thái của người trưởng thành, đợi một thời gian nữa, sẽ có thể phát triển ra sao đây?"
Tiểu nữ đồng không nói gì, cũng không lộ vẻ gì, từ trên mặt không nhìn thấy nội tâm ý nghĩ của nàng.
Nhưng nếu có cái đuôi, chỉ sợ đã nhếch lên rồi.
Đạo nhân thì hong khô mực, cẩn thận gấp lại tờ giấy.
Kỳ thật nào chỉ là giấy phải bỏ tiền, mực này cũng là mực Ngưng Hương ở Dật Đô, mười phần đắt đỏ, sau khi mua về ngay cả hắn cũng rất ít khi dùng, hôm nay mới lại lấy ra.
Dù giấy mực đắt đỏ cỡ nào, cũng chỉ là phương tiện cho chữ thôi, ở đâu mà so được với dòng chữ đầu tiên được Tam Hoa nương nương viết xuống chứ?
Đúng vào lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
Đạo nhân và nữ đồng cùng nhau xuống lầu, mở cửa xem xét, đứng tại cửa ra vào chính là một người hầu trẻ tuổi.
Nhìn thấy hắn, người hầu này vội vàng thi lễ với hắn.
"Tiên sinh, tiểu nhân hữu lễ."
"Túc hạ không cần đa lễ!"
Tống Du cũng thi lễ, ở trên mặt hắn trông thấy mồ hôi:
"Không biết ngươi đến tìm, cần làm chuyện gì?"
"Tiên sinh có thể trừ tà hàng ma?"
"Tất nhiên!"
Tống Du chỉ vào biển hiệu trên cửa.
"Chủ nhân nhà ta cũng là từ miệng người khác nghe nói đến năng lực của tiên sinh, lúc này mới cố ý đến mời!"
Người hầu nói:
"Không biết tiên sinh có thể thuận tiện, theo tiểu nhân đi một chuyến, chủ nhân nhà ta tất có thâm tạ!"
"Không biết chủ nhân trong miệng ngươi ở đâu?"
"Ở chỗ giao giới giữa Đông thành và Tây thành, không xa!”
"Có chuyện gì vậy?"
"Chủ nhân nhà ta gần đây thường xuyên bồn chồn, tâm trí không yên, nửa đêm bừng tỉnh, giống như bị người ta nhìn trộm, đi chùa Thiên Hải đề mua bùa chú chống lại, cũng vô dụng!”
Tôi tớ lộ ra vẻ bối rối:
"Chủ nhân còn nhiều chuyện hơn, cụ thể như thế nào tiểu nhân cũng không tiện nhiều lời, tiên sinh nếu thuận tiện, vui lòng đến xem!”
"Cũng tốt!"
Tống Du ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, tuy không muốn ra ngoài, nhưng cũng đồng ý .
Tiếp đó quay người lại, đối với tiểu nữ đồng sau lưng nói:
"Bên ngoài nắng gay gắt, rất nóng, mà lại trong nhà không người, vậy nên Tam Hoa nương nương ở nhà trông coi, chớ để người không có phận sự xâm nhập, trộm đồ. Cũng mời Tam Hoa nương nương chú ý đến việc kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, việc luyện chữ cần phải điều độ, với thiên phú của Tam Hoa nương nương, không cần phải tăng cường luyện tập cũng có thể viết rất tốt!"
"Ta biết rồi!"
Tiểu nữ đồng lặng lẽ nhìn lấy đạo nhân, ngoài miệng đáp ứng tốt, trong lòng cũng đã quyết định luyện tập một cách bí mật.
Làm sao có thể không tăng cường luyện tập?
Cái gọi là thiên phú dị bẩm, tất cả đều là nàng luyện tập mới có kết quả, đạo sĩ kia không biết, mới nói nàng thiên phú dị bẩm, nếu ngày đó không luyện, hắn không phải sẽ cảm thấy mình thiên phú đột nhiên trở nên kém?
Điều đó không thể xảy ra!
Đạo nhân đối với cái này tự nhiên là không biết rõ tình hình, chỉ ôn nhu nói với người hầu:
"Phiền phức túc hạ đi phía trước dẫn đường!"
"Không dám không dám, mời!"
Người hầu cung cung kính kính, đi về phía trước.
Một đường đối với Tống Du giải thích chút sự tình có liên quan đến chủ nhân của hắn, trên đường đi giống như là sợ bị người đi đường nghe thấy, âm thanh ép tới thấp.
Gia chủ của hắn Vũ Quan ở kinh thành, phụ trách phòng ngự kinh thành, đang lúc trung niên.
Có thể làm Vũ Quan, nghĩ đến cũng là người có võ nghệ cao cường, theo lý thuyết là Vũ Quan hẳn yêu quỷ phải khó gần, bách tà bất xâm mới đúng, gần đây lại thường xuyên tâm thần không yên, sau khi ngủ luôn có cảm giác có người đang ngó chừng chính mình.
Đường đường là Vũ Quan thủ vệ kinh thành, lại lo sợ nhà mình bị ma quỷ, cơ thể bị tà ma xâm phạm, nói ra sợ bị người chê cười, không dám mời những cao nhân nổi danh kia, vừa lúc vài ngày trước ngẫu nhiên nghe nói thành Tây có một vị tiên sinh tuổi trẻ vừa mới tới Trường Kinh không lâu dường như có chút bản lĩnh, danh khí không lớn, liền muốn mời đến xem sao.
Tống Du một đường theo hắn tiến đến trạch viện.
Trạch viện không lớn, địa điểm bình thường.
Trường Kinh xác thực rất khó an cư.
Tống Du bước vào cửa sân, nhìn hai bên một chút, cũng không phát giác âm tà chi khí.
Lập tức chủ nhà ra ngoài đón hắn.
Quả nhiên là một vị Vũ Quan thân thể cường tráng! Mùa hè nghỉ ngơi ở nhà, mặc rất thoải mái, bộ quần áo mỏng manh hoàn toàn không che được hình dáng cơ bắp, lại chính là độ tuổi tràn đầy huyết khí. Một người võ lính như thế, thông thường âm hồn đến trước mặt chỉ sợ cũng không đến gần thân thể, về phần yêu tà tầm thường, coi như sẽ không bị hắn một kiếm trảm, sợ cũng không dám tùy tiện đối địch với hắn!
Sự thật xác thực như thế.
Tống Du híp mắt nhìn xem, không cảm nhận ra bất kỳ điều gì lạ lùng trên người gia chủ.
Thẳng đến hắn tiến vào phòng ngủ của gia chủ.
Chỉ thấy trên tường treo một bức họa.
Người bên trong bức họa khoác lên người trang phục chỉnh tề, thân hình cao lớn, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, sinh động như thật. Khi nhìn trực diện, càng cảm thấy linh động, giữa lúc đó mơ hồ, thậm chí cảm thấy hắn sẽ từ bên trong bức họa xông thẳng đến, dùng đà lao thẳng vào phía trước để đâm xuyên qua người đứng trước mặt, sau đó trực tiếp đóng vào cánh cửa phía sau.
Người trong bức họa chính là Vũ Quan trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận