Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 186: Bất khuy tâm (1)

Bất khuy tâm: cụm từ này có nghĩa là không thẹn với lòng, trong chương này có giải thích, do ở đây nó còn là tên của vật mà Tống Du đưa cho Lý đại quan nhân nên để nguyên tên gốc không dịch ra.
Mấy ngày trôi qua.
Chủ quán mỗi ngày đều đứng trong hành lang, chào hỏi khách khứa, theo dõi việc ra vào.
Sau khi nghe thấy thanh âm kỳ lạ vào nửa đêm hôm ấy, không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng mấy ngày qua, hắn đều có chút lưu ý đối với vị tiểu tiên sinh muốn làm cho Lý đại quan nhân hướng thiện kia.
Chỉ là trong mấy ngày nay hắn lại trông rất là bình thường.
Vị tiên sinh kia thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài, đôi khi là vào buổi chiều, đôi khi là vào buổi sáng, thậm chí có đôi khi vào ban đêm còn ra ngoài đi dạo. Tuy nhiên, hôm qua hắn lại nói mình mệt mỏi nên ở lại khách điếm cả ngày không hề đi đâu.
Có khi hắn sẽ gọi món ăn trong khách điếm, có khi sẽ ra ngoài ăn. Lúc gọi món ăn trong khách điếm chưa từng keo kiệt về tiền bạc, hầu như ngày nào chủ quán cũng ra ngoài mua thịt cho hắn ta, nghe bảo là vì hắn từ Hủ Châu đến đây, trên hàng trăm dặm đường núi hắn chưa từng được ăn ngon, nay đã vào tới trong thành thì càng không thể bạc đãi chính mình.
Tiên sinh đối xử với con mèo cũng rất tốt, mỗi ngày đều phải mua cá cho nó.
Quần áo ở sân sau đã được phơi khô, hôm qua vị tiên sinh này liền mang cất, ngày ấy chủ quán nói rằng lỡ bay mất sẽ không thường tiền chỉ là sợ quần áo một khi mất thật hoặc có một số người sẽ cố tình giả bị mất, sau đó tìm chủ quán bồi thường, kỳ thật bình thường làm sao mà mất được.
Sáng nay, vị tiên sinh này lại đi ra ngoài, đi lấy quần áo mới đặt làm trước đó, còn nói với hắn tay nghề của Tam Nương Tương Gia quả nhiên rất tốt, nhìn hắn có vẻ rất hài lòng.
Điểm đặc biệt là hắn ta đi đâu đều mang con mèo theo.
Con mèo này cũng rất thần kỳ, vậy mà có thể thành thực đi theo sau.
Nói đến đây thì không khỏi nghĩ tới con ngựa kia...
Tiên sinh này hẳn là có chút bản lãnh.
Chỉ là hắn nói muốn làm cho Lý đại quan nhân hướng thiện, chủ quán lại là không tin. Nhân tâm phức tạp, nếu có thể dễ dàng khuyên người ta hướng thiện như vậy, thần phật ở khắp trên cõi trời này cần gì có bản lĩnh lớn đến thế, trên đời này cũng làm gì còn kẻ ác.
Mấy ngày nay mỗi khi chủ quán bắt gặp vị tiên sinh này ra ra vào vào, đều sẽ nói chuyện phiếm với hắn hai câu, có khi lúc hắn ăn cơm ở đại sảnh, chủ quán sẽ ngồi ở bên cạnh, trò chuyện bốn phương với hắn, giống như vô luận chủ quán nói cái gì hắn đều thích nghe. Thỉnh thoảng chủ quán sẽ hỏi hắn về vị Lý đại quan nhân kia, hắn liền nói qua thêm mấy ngày nữa Lý đại quan nhân tự sẽ đến tìm hắn.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, nào có ai đến tìm?
Chủ quán muốn xem náo nhiệt, lại cũng không ôm hi vọng.
"Khách quan đi thong thả..."
Lại tiễn thêm một vị khách nhân rời đi, chủ quán kiên nhẫn thu dọn bát đũa, cẩn thận lau sạch cái bàn.
Ánh sáng ở ngưỡng cửa đột nhiên tối sầm lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có một thân ảnh cao lớn xông tới, áo bào tung bay làm phất qua một trận gió.
"Chủ quán!"
"A?"
Chủ quán sững sờ.
Hắn chính là Lý đại quan nhân, ác nhân khét tiếng ở nơi này.
"Khách quan."
"Ta muốn một chén rượu!"
"Khách quan đây là….."
"Bưng tới là được!"
"Được."
Mấy đời nhà chủ quán đều sinh sống trong thành này, mặc dù không phải loại người dễ bắt nạt nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội tên đần này, chỉ vội vàng đi lấy rượu.
Trong khi hắn lấy rượu, vị Lý đại quan nhân này ở sau lưng hắn hỏi:
"Chỗ này của ngươi có phải có một vị Đạo gia tiên sinh ở trọ lại không?"
"Đúng vậy!"
"Ở đâu?"
"Khách quan tìm hắn là để..."
"Tự nhiên có việc."
"Khách quan, rượu của ngươi xong rồi." Chủ quán nâng bầu rượu đưa cho hắn, sau khi ngẫm lại một chút, mới nói: "Trên lầu, phòng chữ địa số hai, ngươi đi lên lầu rẽ trái là thấy."
Lý đại quan nhân nhận lấy rượu, vội vàng đi lên cầu thang.
Chủ quán nghĩ thầm thế mà đến thật, đang lúc hắn muốn chờ thêm một lát sẽ theo sau lên xem náo nhiệt đã thấy tên đần này dừng lại trên cầu thang và tức giận nói với mình: "Không được đi lên, không được nghe lén, nếu không ta không tha cho ngươi!"
"Vâng vâng vâng..."
Chủ quán đành phải dừng bước lại.
Lên lầu rẽ trái, chính là phòng chữ địa số hai.
Lý đại quan nhân đứng ở cửa ra vào, ánh mắt sáng tối chập chờn, do dự hồi lâu, lúc này mới đưa ra quyết định, một tay bưng rượu, tay kia nâng lên muốn gõ cửa.
Tay còn chưa kịp rơi xuống, liền nghe được một tiếng cọt kẹt.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lý đại quan nhân nhìn một cái, thấy bên trong không có ai, nhưng khi hạ ánh mắt xuống, hắn mới phát hiện trước mặt có một tiểu nữ đồng đang đứng.
Tiểu nữ đồng nhìn bộ dáng chỉ mới mấy tuổi, trông khá xinh đẹp, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm sạch sẽ, một chút tro bụi đều không có, mặc trên người áo choàng, áo ngắn cùng váy đều cùng một màu, đang ngửa đầu cao cao nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, trên mặt không nhìn thấy một chút biểu cảm, trông có vẻ rất nghiêm túc.
"Cái này..."
Lý đại quan nhân sững sờ một chút.
Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền đến:
"Mời vào."
Đó là âm thanh của đạo nhân kia.
Nữ đồng nghe vậy cũng quay người đi.
Lý đại quan nhân lại chần chừ chút, lúc này mới đi theo vào, ngẫm lại rồi lại quay đi đóng cửa phòng.
Gian phòng bên trong rất đơn giản, bao gồm một cánh cửa sổ, một cái giường, còn có cái bàn gỗ không sơn, có thể dùng để ăn cơm cũng có thể dùng để viết chữ, nhìn rất cũ kỹ, phối với hai băng ghế.
Đạo nhân đang ngồi trên ghế đẩu bên cạnh cái bàn.
Nữ đồng kia cũng đi qua ngồi ở bên cạnh hắn.
Lý đại quan nhân bưng rượu đi qua.
Vừa mới nâng bình rượu đặt lên bàn, hắn lập tức nở một nụ cười, giống như trước khi ở nhà hắn đã luyện tập nhiều lần, liên tục khom người, cúi đầu khom lưng: “Tiên sư, tôn sư, tiểu nhân biết sai, đã biết sai rồi, thỉnh tiên sư giơ cao đánh khẽ, giải trừ tiên pháp trên người tiểu nhân."
Nói xong lập tức giơ tay lên thề: "Tiểu nhân thề! Tiểu nhân đối Chu Lôi Công thề! Sau này nhất định hối cải để làm người mới, làm nhiều việc thiện, nếu không, liền bị thiên lôi đánh chết!"
Lại chỉ thấy đạo nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn.
Nữ đồng cũng ngửa đầu nhìn hắn.
Chỉ khát biệt ở chỗ một người bình tĩnh, một người thì hiếu kỳ.
Lý đại quan nhân sững sờ một chút, bản mặt dày mà hắn đối với những quý nhân trong thành trong ngày thường tựa như một chút cũng không có tác dụng, trong nhà diễn luyện tựa hồ cũng quên sạch sẽ, dưới ánh nhìn bình tĩnh chăm chú như thế, hắn ngoại trừ không biết làm sao cũng chỉ cảm thấy xấu hổ cùng thấp thỏm không thôi, dần dần buông xuống tay đang thề, không dám đối mặt với đạo nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận