Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 395: Mèo con phun lửa có thể kiếm tiền không (1)

"Vốn chỉ là phép thuật nhỏ bé, so với vị này, thật không đáng kể!”
Tăng nhân hành lễ với mọi người:
“Đa tạ thiện ý của chư vị thí chủ, cũng đa tạ vị thí chủ này rộng lượng, mới để cho tiểu tăng có thể thể hiện chút tài mọn. Tiểu tăng bây giờ ngủ tạm ở chùa Thiên Hải trong thành, chư vị thí chủ nếu như có ý, có thể đến trước Phật đài thấp mấy nén hương!”
Nói xong chắp tay trước ngực, thi lễ với mọi người.
Cũng thi lễ với trung niên nhân biểu diễn trước đó.
Tiền rơi xuống mặt đất, hắn quả nhiên không lấy một xu, cười tủm tỉm, lại đi trở về bên cạnh mấy vị bằng hữu. Ngay sau đó, hắn bộc lộ vẻ không biết làm sao, dường như muốn chỉ trích mấy vị bằng hữu, nhưng không nói ra miệng.
Người trung niên đã biểu diễn ở đây dám mời vị này tăng nhân này ra biểu diễn, tất nhiên là cũng có mấy phần tự tin, khi thấy mọi người đều thốt lên kinh ngạc vì màn biểu diễn pháp thuật của vị tăng nhân này, nơi nào chịu nhận thua, gọi đồ đệ bên cạnh đem tiền trên mặt đất nhặt lên trả lại cho tăng nhân, nói là tiền hương hỏa, tăng nhân bất luận như thế nào cũng không lấy, mới khiến hắn mới thu hồi lại, vừa cười nói:
"Vị đại sư phụ này pháp thuật tài ba, hẳn là cao nhân, chỉ là thiên hạ pháp thuật có ngàn vạn loại, pháp thuật mà đại sư phụ biết tiểu nhân không biết, những pháp thuật mà tiểu nhân biết, đại sư phụ cũng không nhất định biết!”
Lập tức gọi đồ đệ bên cạnh cầm đao tới.
Một thanh đại khảm đao, bản đao lưng dày lưỡi đao sắc mỏng, thân đao đen nhánh, lưỡi dao sáng bừng phản chiếu ánh lửa, có lẽ còn có một chút uy nghi hơn cả cái dao ở chợ.
Quần chúng vây xem nhìn thấy đều kinh ngạc.
"Đến đây!"
Chỉ thấy trung niên nhân nằm xuống cái ghế rộng, lộ ra một cái đầu, đem cổ lộ ra tới.
Mọi người đã mở to hai mắt, phản chiếu ánh lửa.
Đồ đệ đi qua, đem đao giơ lên.
Đao kia nặng thật, phải cầm hai tay để nâng, mất rất nhiều sức mới giơ qua đầu, giơ lên đến mức cánh tay run, mọi người sợ rằng không giữ được vững.
"Không thể..!”
"Ôi chao...!”
Người vây xem có người ngăn lại, có người che mắt không dám nhìn, còn có người lên tiếng kinh hô.
"Sư phụ!”
"Chặt!"
"Cái này...!”
"Nghe không hiểu à?"
"Được...!”
Đồ đệ cũng làm bộ lộ ra vẻ không đành lòng -.
Cắn răng một cái! Giơ tay chém xuống!
"Xoát!"
Thân đao phản chiếu ra ánh lửa, ở trên tường lóe lên.
Một vật tròn tròn rơi xuống, ở trên mặt đất ùng ục lăn vài vòng.
"A!"
Bên trong người vây xem càng có nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Tiếng kêu này vang lên cao hơn tất cả sự ồn ào trong đêm nay, người ở vị trí rất xa đều nghe thấy, vội vàng chạy tới bên này.
Người thì càng vây càng nhiều.
Mèo Tam Hoa cũng đem con mắt trừng đến lớn nhất, hai chân trước đặt trên tay của Tống Du bắt lấy cánh tay nàng, rướn cổ lên nhìn về phía trước, giống như là muốn nhìn cái đầu kia thế nào. Đầu uốn éo qua lại, biên độ rất nhỏ nhưng tần suất lại cực cao, mặc dù không nói lời nào, không có biểu cảm của con người trên khuôn mặt, nhưng sự tò mò và kinh ngạc cũng có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong nháy mắt, người càng tụ càng nhiều.
Ban đầu Tống Du và Tam Hoa Nương Nương đứng ở phía ngoài đám đông, giờ đây họ đã đến phía trước, sau lưng vẫn còn người đến, cứ liên tục có người đến và có người muốn đẩy mạnh chen về phía trước.
"Chư vị chớ hoảng sợ!"
Phía trước truyền ra âm thanh.
Đúng là âm thanh xuất phát từ trung niên nhân kia.
Rất nhiều quần chúng che mắt nghe thấy âm thanh mới dám nhìn, lại chỉ thấy trung niên nhân kia đã tách rời thi thể, lại có người bị dọa đến kinh hô.
Nhưng cẩn thận xem xét...
Mặc dù đầu người trung niên đã bị chém đứt từ cổ, nhưng mà lại không có máu tươi tràn ra, phần cổ và đầu chia ra rõ ràng, xương, thịt và ống họng bên trong cũng lộ ra rõ ràng, chỉ là không có một giọt máu.
Đồ đệ đem đầu của trung niên nhân nâng lên, trung niên nhân còn đang há miệng, không ngừng nói chuyện.
Một lúc nói rằng hắn ta đâm vào mũi của mình, một lúc nói rằng hắn ta kéo tóc của mình, một lúc lại nổi giận mắng đồ đệ, nói rằng ngón tay út của đồ đệ đè vào mắt hắn.
Đồ đệ bồi tội, lấy cái khay, đem đầu đặt ở trên mâm, bưng chạy một vòng, mỗi người một lần cho mọi người xem.
Chỉ thấy cái đầu kia sinh động như thường, một chút cũng không giống như là đã từ trên thân thể chặt xuống, còn cười chào hỏi với mọi người, nói chuyện, thấy mọi người ngạc nhiên không thôi.
"Chư vị cảm thấy sảng khoái, tiểu nhân muốn xin thưởng!"
"Hay lắm! Nên thưởng!"
Những người đi dạo đến tham dự hội đèn lồng Trung thu, dù không phải ai cũng là người đại phú đại quý, trên thân cũng ít nhiều mang một ít tiền lẻ mua nước uống và đồ chơi nhỏ, thấy thoải mái, xem như là người keo kiệt, thấy người khác ném tiền, cũng đều đi theo hoặc nhiều hoặc ít ném một hai đồng bạc.
Ngay cả Tống Du cũng chìa ra một tay, móc ra vài đồng tiền, ném lên phía trước.
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
"Tam Hoa nương nương không cần thiết hẹp hòi như vậy, nếu là thấy thích và muốn ủng hộ, cho đi một chút cũng không sao!”
Đạo nhân nói xong cúi đầu nhìn nàng, hạ giọng:
“Vừa rồi mấy văn tiền này là ta thưởng, rất khéo, ta cũng thay Tam Hoa nương nương đem theo không ít tiền, Tam Hoa nương nương cần phải thưởng hắn? Muốn thưởng, ta sẽ giúp Tam Hoa nương nương làm, ném đi qua!”
Mèo Tam Hoa lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
Thế nhưng là ánh mắt lấp lóe, do dự hồi lâu, nàng lại quay đầu, meo một tiếng với hắn.
"Tam Hoa nương nương quả nhiên rộng lượng!"
Tống Du từ trong ngực móc ra một đồng tiền, ném ra.
"Đa tạ đa tạ!”
Cái đầu trên khay mà tên đồ đệ cầm nói như thế.
Sau đó chuyện phát sinh càng làm cho người ta kinh ngạc, bên kia thân thể trên ghế đẩu vậy mà đứng lên, chuyển động tứ phía, chắp tay thi lễ với mọi người, chỉ là khi di chuyển, không cẩn thận bị chân ghế cản trở, còn té một cái.
"Ôi!"
Cái đầu kêu đau một tiếng.
"Để chư vị chê cười, cách xa như vậy, việc sai sử không tiện lắm!”
Thân thể đứng lên tiếp tục chắp tay, cái đầu thì nói như thế:
“Chư vị khán quan rộng lượng như vậy, tiểu nhân xin kính chư vị một chén!”
Lập tức lại gọi đồ đệ lấy rượu tới.
Rượu này không uống từ miệng mà đổ vào từ cổ của cơ thể. Sau một lát, khuôn mặt của đầu đã đỏ ửng, có mấy phần men say, mặt mày hớn hở, say mê không thôi, thậm chí còn hát lên những khúc hát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận