Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 381: Từ nay về sau sẽ có hoa đào (1)

"Quả đào!”
"Quả đào!"
Lão quán chủ giơ một bàn tay lên, chỉ vào phía trước, kêu lên, ngay cả cánh tay cũng đang run rẩy.
Chỉ thấy cây đào này tán lá um tùm, thân cây so với bắp đùi của con người còn thô hơn, đã chuyển sang màu gần như đen. Thân chính có mọc ra nhánh lớn, bên trên nhánh lớn lại có thật nhiều nhánh nhỏ, trên đó đầy ắp những quả đào lớn hơn cả miệng chén, màu hồng tươi, thật sự quyến rũ.
Các đạo trưởng trung niên bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nói đơn giản, đây chỉ là một thế giới nhỏ trong bức tranh, lãnh thổ có lẽ chưa đến một phần mười của một huyện, bọn họ lại là người sinh ra và lớn lên ở đây, một mực sinh hoạt trong đó, dù đã tu hành tại đạo quán, thường nghe lão quán chủ kể về bí mật của kinh điển và phép thuật kỳ diệu, nhưng cuối cùng chưa từng thấy qua, lão quán chủ kể cũng không được tốt, bọn họ thường chỉ coi đó như một câu chuyện thú vị mà thôi.
Bây giờ lại rõ ràng nhìn thấy pháp thuật.
Một đạo nhân đến từ ngoại giới, nâng bút vẽ tranh ở bên trên tường trắng, vẽ xong phun một ngụm khí, vẽ lên cây ăn quả liền thành thật, những quả đào kia hấp dẫn không kém, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm của đào.
Sao có thể không kinh hãi?
"Nhận xét không đáng kể!”
Đạo nhân quay người hai tay trả lại bút vẽ, nói ra:
"Nhận được lão quán chủ chiêu đãi đồ ăn, tại hạ không có gì có thể hồi báo, tình cờ gần đây, có nhiều cảm ngộ, học được một số kỹ năng mới, vậy nên ta đã thể hiện ra, thỉnh quán chủ lại nếm một lần hương vị quả đào ngoại giới, hãy coi như là trả ơn quán chủ đã chiêu đãi. Chỉ là quả đào bên trong họa, là đào ở Đào Hoa Thôn ngoài thành Trường Kinh, lại không biết hương vị của đào có thể thơm ngọt như ở Cạnh Châu hay không!”
"Có thể... Có thể ăn được không?"
"Tất nhiên có thể!”
Tống Du nói xong tay giơ lên, từ trên cây nắm lấy một quả đào, nhẹ nhàng kéo một cái.
"Phốc...!”
Cành lá một trận lay động, quả đã được hái xuống.
Tống Du mười phần tùy ý, đặt trên y phục tùy tiện chà chà, sau đó hai tay dâng, đưa cho lão quán chủ.
Lão quán chủ cũng duỗi hai tay gầy như que củi ra, run rẩy tiếp nhận quả đào này, cảm thụ được xúc cảm vừa trĩu nặng vừa mềm mại, nâng đến trước mặt nhìn kỹ vài lần.
Thực sự đã ngửi thấy hương thơm đậm đà của đào.
Cắn một cái.
"Xùy!"
Rất nhẹ nhàng đã cắn nát da, bên trong là thịt quả gần như mềm nhũn, dù cho là răng lợi của lão giả cũng có thể không phí sức cắn vào, ngay lập tức là nước trái cây ngọt và hương thơm đào đầy đặn.
Sau khi cắn một miếng, từng sợi thịt quả sắp kéo thành tơ, nước theo cằm chảy xuống.
Lúc này nói không ra lời.
Lão quán chủ hơi híp mắt lại, trong mắt ướt át, một bên nhai lấy, một bên liên tục gật đầu, nhìn về phía đạo nhân trẻ tuổi bên cạnh, nhưng không cần phải nói ra lời cũng đã đủ hiểu.
Tất cả đã được viết trên khuôn mặt đầy nhăn nheo.
Tống Du thấy thế chỉ lộ ra nụ cười, lại từ trên cây tiếp tục hái quả, từng quả đưa cho mấy vị đạo trưởng kinh ngạc đến ngây người kia.
Các đạo trưởng cũng liền vội vàng khom người, hai tay nâng qua, đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét.
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua loại hoa quả này.
Thế nhưng mùi thơm này lại mê người đến như thế.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng nhìn thấy sư phụ nhà mình gần như nước mắt chảy ròng, rốt cuộc có người nhịn không được, cũng cầm quả đào, tại bên trên y phục chà chà, liền thử cắn thử một cái.
"Xùy xùy...!"
"Ừm!"
Con mắt lóe sáng, liên tục gật đầu.
Khỏi cần nói lời nào, dẫn tới những người còn lại tranh nhau bắt chước.
Đạo nhân cười nhìn bọn họ, qua hồi lâu, mới lên tiếng nói ra:
"Mấy vị đạo trưởng không cần nóng vội, cây đào này có tổng cộng một trăm tám mươi quả, nghĩ đến mấy vị đạo trưởng coi như ăn cho no bụng, cũng ăn không hết!”
Các đạo trưởng trung niên đều dừng lại nhìn về phía hắn.
"Tại hạ tới đây đã được vài ngày, trong thời gian đó, không bao giờ tiêu một xu, lại mỗi ngày được ở gian phòng tốt nhất, ăn đồ ăn tốt nhất, nhờ có bách tính dưới núi cùng với mấy vị đạo trưởng nhiệt tình chiêu đãi. Tại hạ bây giờ không có cái gì có thể báo đáp mọi người!”
Đạo nhân ngừng lại:
“Trừ lão quán chủ, hai ngày trước cũng có bách tính vài thập niên trước từ Cạnh Châu đến nghe được tin tức đến đây tìm kiếm tại hạ, mời tại hạ đến nhà, chiêu đãi thật tốt, trong bữa tiệc nói chuyện phiếm, nói đến quả đào cố hương năm đó, cũng là có nhiều tiếc nuối. Còn có bách tính khác dưới núi, dù không đến từ Cạnh Châu, nghĩ đến cũng chưa từng nếm qua quả đào!”
"Đạo hữu muốn mời chúng ta hỗ trợ phân tặng cho mọi người?"
"Nói ra thật xấu hổ, tại hạ vốn nên tự mình đi đưa, nhưng nếu tôi phải đi thêm một chuyến, có lẽ sẽ mất mấy ngày nữa!”
Tống Du bất đắc dĩ nói:
“Liền muốn mời mấy vị đạo trưởng giúp một chuyện, cầm chút quả đào xuống dưới phân cho mọi người, ăn quả đào, ở trong núi, trong ruộng gieo hạt đào xuống, sau này nơi đây liền có quả đào!”
"Phân cho ai đây?"
"Thôn Tiểu Bắc gia đình Sài Học Nghĩa là người đầu tiên chiêu đãi tại hạ, đạo trưởng đi đến Sài gia, liền biết được thôn Tiểu Bắc có người nào từng chiêu đãi tại hạ. Người thôn Mẫu Nhi đều là đồng hương của lão quán chủ, là cửa thôn Lý Vĩnh Niên là người trước hết nhất mời tại hạ đến, cũng được chiêu đãi hai ba ngày, chư vị đạo trưởng đi tìm người đó là biết. Ngoài ra, chư vị đạo trưởng nếu như dưới chân núi có thân thích hảo hữu, cũng có thể mang đến!”
Tống Du nói, khom người thi lễ:
“Cây đào ở chỗ này, mỗi năm kết quả, coi như là tạ lễ từ tại hạ!”
"Đa tạ đạo hữu, nhất định làm được!"
"Vậy tại hạ xin đa tạ mấy vị đạo trưởng, đa tạ lão quán chủ!”
Song phương đều rất khách khí, cúi đầu chào lẫn nhau.
"Tại hạ cáo từ!”
"Đạo hữu đi về nơi đâu?"
"Lên núi đi dạo!”
"Sau khi xuống núi thì đi đâu?"
"Từ nơi nào đến thì về nơi đó, chỉ nguyện sau này còn gặp lại!”
Mấy vị đạo trưởng trung niên bưng lấy một nửa quả đào ăn, sững sờ nhìn chằm chằm hắn, không biết nên nói cái gì.
Tống Du thì mang theo mèo con, rời khỏi đạo quán.
Nhìn bóng dáng đó, đang đi lên núi.
Mèo con sải bước chân nhẹ nhàng, cũng trợn tròn con mắt, đi tới, thỉnh thoảng dừng lại, quay đầu nhìn cây đào trước đạo quán, thẳng đến triệt để nhìn không thấy gốc cây kia, đám kia đạo nhân cũng nhìn không thấy nàng, nàng mới ngửa đầu đối với Tống Du mở miệng nói chuyện:
"Đó là cái gì?"
"Cây đào!”
"Tam Hoa nương nương biết là cây đào!”
"Tam Hoa nương nương ngoài việc biết con chuột cùng với thằn lằn, thậm chí ngay cả cây đào cũng biết, có thể nói học thức uyên bác, kiến thức rộng khắp!”
"Các ngươi nói kia là cây đào!”
"Tam Hoa nương nương không chỉ có nghe xong liền hiểu, còn có thể âm thầm ghi nhớ, nghĩ đến cũng là con mèo hiếu học!”
"Tam Hoa nương nương rất thông minh!”
"Cái này hiển nhiên!”
" Cây đào đó từ đâu ra?"
"Vẽ ra!”
"Làm sao vẽ ra được như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận